Chương 143: Trạch Nam Trạch Nam

“Ngày hôm qua tín hiệu di động bị đứt đoạn, lần trước bọn họ sửa xem như là không công.” Vừa vô cùng tiêu dao ăn đồ nướng vừa ngắm cảnh tuyết ngoài cửa sổ, hai người đàm luận những chuyện phát sinh trong căn cứ mấy ngày nay.

May mà đầu tháng đội La Huân bọn họ ra ngoài căn cứ một chuyến đánh được không ít tinh hạch, không thì đến cuối tháng căn bản không có cơ hội ra căn cứ.

“Vốn là nghe nói tết năm nay có thể giống năm ngoái, có thể phát loa phát tin dạ hội tết xuân, bây giờ nhìn lại ít nhất là dương lịch sẽ không có cơ hội.” Tầm mắt Nghiêm Phi quét về phía con đường đã được dọn tuyết trong tiểu khu—— nơi đó vốn dĩ dựng mấy cái giá treo loa khuếch đại âm thanh. Nhưng bây giờ ngay cả giá gỗ treo loa cũng không thấy đâu, tựa hồ tất cả đều bị người ta trộm về làm gỗ nhóm lửa, huống chi là mấy cái loa? Từ 800 năm trước đã không thấy đâu rồi.

“Đúng rồi, xem thử radio!”

Hai người tìm kiếm radio bỏ xó từ lâu—— bởi vì sau khi có điện thoại di động, trừ lúc không có tín hiệu không thì mỗi ngày căn cứ đều sẽ đúng giờ gửi tin nhắn cho tất cả những người may mắn còn sống sót có điện thoại, từ việc dùng nước an toàn, đến một ít điều lệnh mới nhất của căn cứ tất cả đều có, sau đó còn có thể tuần tra ghi chép, cho nên rất ít người đã có thói quen dùng di động rồi còn thường xuyên đi nghe radio.

Cho nên bữa tối hẹn hò ăn đồ nướng của hai người bọn họ có thêm bối cảnh âm nhạc… Kỳ thực nghe radio vẫn có chút tin tức tương đối hữu dụng. Tỷ như mấy vấn đề cần lưu lý như làm thế nào để giữ ấm trong nhà đồng thời vẫn phải cẩn thận không để bị trúng độc ô-xít-các-bon, tổn thương do giá rét phải xử lý như thế nào vân vân.

Khi hai người đang ăn thịt dê nướng thì tin tức trong máy radio từ chú ý vấn đề an toàn trong ngày tuyết rơi biến thành —— vậy mà lại phát thông tin liên quan đến tiểu đội dị năng.

Hai người kinh ngạc nhìn nhau một cái, vội vã vểnh tai lên nghiêm túc nghe tin tức bên trong.

Trước đây, vì hạn chế tiểu đội dị năng mở rộng, giảm bớt hiện tượng những người may mắn còn sống sót bão đoàn, quân đội nhằm vào những vấn đề này đưa ra một loạt biện pháp, tỷ như nâng số lượng vật tư, tinh hạch mỗi tháng các tiểu đội cần phải giao nộp lên. Đội La Huân cũng bởi vì chuyện này nên mới đầu tháng đã mạo hiểm đi ra ngoài một chuyến. Nhưng hiện tại, mắt thấy cuối tháng mười hai sắp đến, căn cứ cuối cùng quyết định phát thông báo—— bởi vì mấy ngày qua nhiều lần phát sinh thời tiết cực đoan, quy định này dời đến tháng hai sang năm chính thức thực thi, những tiểu đội đã dựa theo quy định giao nộp vật tư, tinh hạch tháng hai năm sau không cần giao nộp lần nữa. Nhưng mỗi tháng các tiểu đội vẫn phải dựa theo quy tắc trước khi thay đổi chế độ xã hội hoàn thành nhiệm vụ tương ứng…

Dựa theo quy tắc lúc trước, tiểu đội cấp 1 như La Huân bọn họ căn bản không cần cố ý đi làm nhiệm vụ gì, chỉ sau khi thăng cấp căn cứ mới có yêu cầu đối với bọn họ.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười: “Quả nhiên sẽ sửa lại.”

“Ừm, đợi đến sau tháng hai về thời gian sẽ dư dả rất nhiều, nhưng đến lúc đó nhân số ra căn cứ cũng sẽ tăng lên rất nhiều.”

La Huân không có ý kiến gì đối với việc này: “Coi như không có quy định này, đầu xuân năm sau số người phải ra khỏi căn cứ cũng tuyệt đối không ít, năm nay tuyết lớn vượt khỏi dự đoán của mọi người, mùa đông năm ngoái mọi người tốt xấu gì cũng còn có thể thu thập đồ đạc từ trong nội thành để vượt qua mùa đông, năm nay, toàn bộ đồ ăn còn tồn từ trước tận thế đã không thể ăn được nữa, số lượng đồ ăn trong căn cứ cũng có hạn, đến cả chúng ta cũng cảm thấy cuộc sống căng thẳng huống hồ là người khác?”

Đây là dưới tình huống nhà La Huân có trồng rau, có thể tưởng tượng được tình cảnh của những người mỗi ngày chỉ có thể dùng tích phân, tinh hạch tới đổi thức ăn trước cửa sổ hối đoái.

Căn cứ phát thông báo mới không tới mấy ngày, toàn bộ căn cứ liền nghênh đón tết dương lịch. Dùng lịch âm để tính toán, năm nay tết âm và tết dương rơi vào cùng một tháng, đều trong tháng một. Quân đội vì động viên lòng người, nâng cao sự trung thành của mọi người đối với căn cứ nên quyết định sẽ cho mọi người cảm nhận được không khí ăn tết vào giữa tháng này —— đương nhiên, đốt pháo như lần trước là không cho phép, bất kể là lén lút hay là chính thức.

Nguyên đán ngày ấy, nhóm La Huân mở tất cả radio trong phòng lên, mọi người bất kể là đang hoạt động trong phòng hay là trong hành lang thì đều có thể nghe thấy âm nhạc, chương trình tấu hài các loại phát luân phiên.

Năm trước Lý Thiết bọn họ thu hoạch rất tốt, mấy người bọn họ chăm chỉ không ngừng thu thập hết thảy tài nguyên có thể tìm tới được, đĩa cứng bọn họ dùng lưu trữ thông tin đã chất thành một rương lớn, trong đó có không ít thông tin tư liệu ngay cả họ cũng không biết là cái gì.

Có lúc bọn họ còn tiện tay sao lưu một ít văn kiện lâm thời trung chuyển, ghi chú tương đối khẩn cấp trọng yếu vào đĩa cứng của mình… Khụ khụ, lòng hiếu kỳ và vân vân người người đều có mà. Hơn nữa bọn họ thực sự không có ý đồ xấu gì, mà về đến nhà cũng không có thời gian cẩn thận kiểm tra những thứ đồ này.

Tết xuân, bộ ngành nhóm Lý Thiết đang công tác cố ý cho bọn họ ba ngày nghỉ, sáng sớm Từ Mân và Tống Linh Linh đã bắt đầu làm mỳ —— đây là lương thực mới bọn họ đổi từ căn cứ về, bây giờ trong căn cứ đã hoàn toàn không còn bán mỳ nữa, trong cửa sổ hối đoái chỉ có gạo. Không ít người dù trong tay còn có tinh hạch cũng không có chỗ để đổi bột mỳ. Ngay cả tiểu đội La Huân cũng chỉ còn dư lại đủ để ăn hai lần sủi cảo thôi.

Bọn họ chuẩn bị chia số bột mỳ đó thành hai phần, ngày hôm nay dùng một phần, đến cuối tháng giao thừa lại ăn một lần.

Mấy người Lý Thiết hỗ trợ băm thịt dê làm nhân bánh, vì miễn cho bị bên ngoài nghe thấy tiếng nên bọn họ cố ý mang hai cái thớt to chạy tới phòng 1603, một cái dùng để băm thịt dê, một cái dùng để băm đồ ăn nhân bánh.

La Huân cùng Nghiêm Phi bí mật mang theo Chương Tố, sáng sớm đã cùng đi đến chỗ hẹn giao dịch rau dưa với những tiểu đội khác —— ăn tết mà, những tiểu đội đó cũng chuẩn bị mua thêm chút đồ ăn về nhà cho đội viên ăn bữa no.

Ba người trên đường đẩy lùi hai nhóm, tổng cộng tám người muốn đánh cướp. Đến nơi còn gặp mấy tên lại gần tìm hiểu tình huống, rất thê thảm bị Chương Tố trực tiếp đánh cho bỏ chạy.

Hết cách rồi, ai bảo bọn họ kéo theo đồ vật phía sau, vừa nhìn liền biết trong thùng có nguyên liệu. Người chặn đường đánh cướp cũng phải ăn tết!

Mới vừa giao dịch đồ vật xong xuôi, từ đống tuyết lớn bên đường có người lén lút bắn lén bọn họ, không sai, chính là bắn lén, nếu không phải Nghiêm Phi lúc nào cũng cảnh giác, phát súng đó sẽ bắn trúng vào đang La Huân cầm tinh hạch!

“Vút” một tiếng, Chương Tố giơ tay dùng đao gió phản kích, trực tiếp cắt đứt tay cầm súng của người kia, người kia cả kinh, kêu thảm bỏ lại cái tay cùng súng trên tay xoay người chạy.

Tình huống phát sinh khiến mấy người mới vừa giao dịch xong ở đối diện cùng thành viên tiểu đội nào đó cứng đờ một chút, cười gượng hai tiếng: “Không nghĩ tới ban ngày còn có đánh cướp.”

La Huân cười cười với gã, biểu tình nhìn qua vẫn hòa ái cùng thân thiết như cũ: “Chúng tôi cũng đã quen rồi, mỗi ngày ra cửa đều phải thấy máu. An ninh bên ngoài sao so được với vùng mới giải phóng.”

Người kia cũng không biết nói cái gì cho phải, lúng túng cười cười, cầm đồ lên xe rời đi.

“Đều xong việc?” Đồ trong thùng kim loại đều hết rồi, Nghiêm Phi xác nhận với La Huân.

La Huân gật gật đầu, lật xem một lượt thông tin trên di động: “Đều xong việc, chúng ta về thôi.”

“Canteen không muốn mua thức ăn sao?” Chương Tố tiện tay nhặt khẩu súng còn mang theo máu tươi, cũng không thèm nhìn cánh tay đứt một cái đã tùy tiện đá sang bên đường —— vật này là chiến lợi phẩm đấy, bây giờ tốt xấu gì cũng có thể bán được mấy túi mì ăn liền.

“Canteen hôm trước mới phái người đến mua, phỏng chừng phải đợi đến sau tết mới mua tiếp.” La Huân nhét di động vào túi, vỗ vỗ vai Chương Tố, “Thêm buff!” Nguyên nhân gọi Chương Tố đi với bọn họ ấy à? Đương nhiên là vì y có dị năng hệ gió! Nếu không phải lần trước chính y nói lỡ miệng thì La Huân còn không biết Chương Tố hiện tại đã có thể gia tốc cho người ở gần y, giảm bớt cân nặng và tăng tốc độ chạy của đối phương trên mặt đất đấy.

Chương Tố bất đắc dĩ phất tay, mỗi lần y nhiều nhất chỉ có thể gia trì loại năng lực này cho ba đến bốn người ngoài y ra, nhân số nhiều hơn thì không được tác dụng gì, nhiều nhất một lần mấy người thay phiên nhau. Bởi vì sợ phiền phức cho nên trước đó mới không nhắc qua, y biết một khi bị La Huân biết được nhất định sẽ bị áp bức sức lao động! Bây giờ nhìn xem —— không trật tý nào!

Mấy người về đến nhà, thịt nhân bánh đã băm xong còn ướt thêm gia vị. Từ Mân cùng mọi người đang rửa cải thảo, thấy mấy người La Huân về thì vội chào hỏi: “Anh xem bột mỳ như vậy được chưa? Chúng tôi ướp nhân bánh xong rồi.”

“Được.” La Huân đáp một tiếng, rửa tay kiểm tra tình hình vắt mì. Nghiêm Phi phân tinh hạch lần lượt bỏ vào trong túi treo trên cửa mỗi nhà, nói với mọi người: “Tinh hạch phân xong rồi, lát nữa nhà ai thì lấy cửa nhà nấy.”

“OK!”

Radio trong phòng vang lên tiếng nhạc, Tiểu Hân Nhiên đầu tiên là ôm nhóc cún chơi, trong chốc lát thì cưỡi trên lưng nó, cún ngốc biến thân thành vật cưỡi chở cô bé chạy loạn trong phòng. Tiếng cười của đứa nhỏ, tiếng cười nói của mọi người át tiếng chương trình âm nhạc trong radio đến độ không nghe rõ được gì, mà bầu không khí ấm áp này khiến trong lòng mỗi người đều thoải mái.

Căn cứ vì hai ngày lễ trong tháng này cũng bắt đầu tăng giờ làm việc—— dọn tuyết trên đường phố.

Rải muối là không thực tế, bởi vì tạm thời không có cách nào sản xuất muối, bây giờ tất cả muối ăn trong căn cứ đều là vận chuyển từ mấy địa phương chuyên môn sản xuất muối ăn trước tận thế, tuy rằng số lượng không ít, nhưng cũng không dám không kiêng kị gì mà tiêu xài sử dụng.

May là trong căn cứ còn có mấy chiếc xe xúc tuyết, mấy ngày nay nhân công tăng ca làm việc, cuối cùng cũng coi như dọn dẹp sạch mấy con đường quan trọng.

Nghe thông báo trong radio, qua mấy ngày nữa còn có thể tăng cường thanh lý tuyết đọng ở mấy con đường khác, cũng cổ động mọi người vì giữ gìn quê hương của chính mình mà cống hiến một phần sức lức, cùng đi ra xung quanh tiểu khu, đường phố phụ cận thanh lý tuyết đọng vân vân.

Sủi cảo nhân thịt dê mùi vị rất thơm, tết dương mọi người ăn đến bụng tròn vo, sau khi về đến nhà còn vẫn hồi tưởng mùi vị.

Đợi hết ba ngày, nhóm Lý Thiết rút quân về doanh đi làm, La Huân cùng hai cô gái nghiên cứu thịt vịt có thể làm nhân bánh hay không, phối hợp với rau gì thì ngon, di động treo ở giá áo vang lên.

Nghiêm Phi đứng dậy đi tới giá áo lấy giúp điện thoại anh, nhìn tên người gọi thoáng kinh ngạc nhướng mày: “Là Hàn Lập gọi.”

“Hàn Lập?” Mấy người họ không phải đang đi làm sao? Làm sao lại đột nhiên gọi điện về? La Huân vội nhận lấy điện thoại, nghe thấy thanh âm bên trong có chút trầm thấp: “Anh La, chúng em đang thu dọn đồ đạc, lập tức về nhà.”

“Làm sao vậy?” La Huân trong lòng hơi động nhưng không trực tiếp hỏi ra suy đoán của mình.

“… Chúng em nghỉ việc.” Giọng Hàn Lập rõ ràng hạ thấp lần nữa, trong khẩu khí còn mang theo tự giễu, “Chúng em về nhà giúp các anh làm vườn… Tiểu đội Trạch Nam của chúng ta lần này thật đúng là danh xứng với thực.”

Cậu ta chưa nói tình huống cụ thể, nhưng La Huân bọn họ cũng có thể đoán ra tám chín phần mười, nghe vậy La Huân cười nói: “Vậy thì nhanh về đi, chị Từ đang nói muốn dùng vải bông trong nhà may tất, tất của các cậu tự may.”

“OK!” Hàn Lập cũng hiểu ý La Huân, cười đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, quay người đi về nơi bọn họ làm việc trong một năm này.

Thấy cậy ta trở về, Lý Thiết liếc mắt ra hiệu với cậu ta thấp giọng hỏi: “Báo tin cho anh La?”

Hàn Lập gật đầu nói: “Ừ, anh La nói chúng ta mau về may tất.” Nói rồi chính cậu ta cũng không khỏi nở nụ cười, hai người chậm rãi thu thập đồ đạc của mỗi người.

Bên kia Hà Kiền Khôn nhanh chóng múa may ngón tay mập phì trên bàn phím, Hàn Lập và Vương Đạc lắc lư bên cạnh cậu ta, che kín tầm mắt người khác nhìn về phía màn hình.

Bốn người đều vây quanh ở bên cạnh bàn Hà Kiền Khôn làm bộ chậm rãi thu dọn đồ đạc, chờ đến khi Hà Kiền Khôn cuối cùng cũng thở dài một hơi rút USB ra khỏi cây máy tính, mọi người mới tăng nhanh tốc độ đóng gói đồ đạc của mình, chào tạm biệt với đồng nghiệp ngày xưa và những người lãnh đạo xong thì quay người rời đi.

Mấy người mới tới làm thay nhóm Lý Thiết có mấy người đứng ở cửa, nhìn bóng lưng rời đi kia giống như chó mất chủ. Có người trong lòng vui vẻ, hưng phấn, xem thường, có người trong lòng phiền muộn, cảm khái.

Phía trong cùng của phòng máy, mấy người được quân đội đơn độc mời đi theo, đây cũng là nơi nhóm kỹ sư được sắp xếp làm việc trong quân doanh, nghe nói nhóm Lý Thiết đã bị cho nghỉ thì đa số đều không phản ứng gì —— nhóm Lý Thiết làm việc ở đây chủ yếu chỉ là làm việc vặt cho bọn họ, làm một ít công việc lặp lại, không cần tiêu hao quá nhiều tinh thần, công việc này đối với bọn họ mà nói đổi thành người nào cũng làm đều được.

Mà có người thì lại nhíu mày, đè nén khó chịu trong lòng: “Đổi mấy người thông thạo chuyên nghiệp, đã học qua ngôn ngữ máy tính lấy mấy người nửa vời, chờ bọn họ quen việc thì phải đợi bao lâu? Có thể đền bù tổn thất không?”

Nhân viên công tác chuyển tư liệu vào cộng thêm nói cho đối phương biết tin tức Lý Thiết bọn họ rời đi nghe vậy thì vội vã cười nói: “Cái này cũng là chuyện không có cách giải quyết mà? Ai bảo năm người họ sống xa quá, nếu phòng máy lâm thời xảy ra chuyện gì muốn gọi bọn họ tới cũng không tiện…” Nói rồi tiến đến bên người vị kỹ sư kia thấp giọng nói, “Trong số mấy người mới tới có hơn một nửa là cố ý sắp xếp tới, còn có bốn người là con cháu trực hệ của lãnh đạo căn cứ, kỹ sư Dương bỏ qua đi.”

Vị được gọi là kỹ sư Dương hừ một tiếng, khó chịu mở mấy cặp văn kiện, suy tư một chút phát ra một phong bưu kiện: “Để mấy người không bớt lo đó trước tiên sửa sang những thứ đồ này đi… Một tuần lễ!”

Người nhận thông báo chảy mồ hôi ròng ròng cười cứng đờ quay người rời đi, những thứ đó… dù để nhóm Lý Thiết bận nửa tháng cũng không làm được…

Nghe nói năm người bị sa thải, toàn thể tiểu đội Trạch Nam đều quyết định ở trong nhà nghênh đón năm chàng trai thất nghiệp đáng thương. So với chủ động từ chức, nói về mặt tâm tình thì đả kích, tổn thương khi bị đuổi việc tuyệt đối không thể so sánh.

Quả nhiên, chờ đến khi năm người Lý Thiết trở lại, Vương Đạc ôm lấy Chương Tố cọ qua cọ lại trên cổ y, cầu an ủi cầu xoa xoa.

Tâm tình của nhóm Lý Thiết cũng tương đối thấp, thậm chí đôi mắt Hà Kiền Khôn còn có chút đỏ lên.

Mấy người thuyết minh sơ qua một chút, biểu thị hôm nay bọn họ vừa tới quân doanh liền nhận được thông báo cho bọn họ thu dọn đồ đạc về nhà, một chút thời gian chuẩn bị cũng không có.

Ngô Hâm đối với chuyện này biểu thị vô cùng oán giận: “Muốn đuổi thì sao bọn họ không nói sớm? Trước đó còn cho ba ngày nghỉ, chúng em còn tưởng rằng qua năm mới còn có thể làm việc thêm một thời gian! Vài bộ phim truyền hình còn chưa sao lưu mà!” Tại sao luôn cảm thấy cậu ta oán niệm nhất chính là chưa tải xong phim truyền hình nhỉ?

Vương Đạc vẫn như trước ôm cổ Chương Tố, cố gắng chen cùng y trên một cái ghế tú ân ái, sau khi nghe vậy ngẩng đầu lên khoe thành quả sáng nay của cậu ta với mọi người: “Em lén lút hỏi qua mấy người, bọn họ nói hai ngày trước, lãnh đạo chúng em gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ dạy thêm hai ngày nữa, dạy mấy người mới tới kia cách xử lý công việc mà bình thường bọn em làm!”

“Đúng đúng đúng! Ngày hôm nay còn có ba người trước đây chưa từng thấy mặt, sắp xếp ở chỗ làm việc của chúng em!” Hà Kiền Khôn cũng nghĩ tới, hôm nay cậu ta có việc phải xử lý gấp, vẫn là mấy người nghĩ biện pháp dẫn mấy người ngồi trước bàn đi mới làm xong… Lại nói, may mà bọn họ có chuẩn bị từ trước chứ nếu không chờ đến hôm nay bị sa thải sẽ không có thời gian xử lý thông tin trong máy tính, đến lúc đó phiền toái hơn nhiều.

“Là bốn người, hai ngày nay có bốn người mới tới, chúng em sau khi đến nghe nói có một người luôn luôn ở trong phòng làm việc cua kỹ sư Lý không ra, nghe đâu đều là thân thích, con trai và vân vân của lãnh đạo căn cứ.” Vương Đạc lần thứ hai nhấc tay khoe khoang.

Nhóm Lý Thiết nghe vậy thì giá trị tức giận lần thứ hai tăng vọt ——biết một chút kỹ thuật, xuất thân quân nhân, căn cứ tìm ra được tương đối dễ dàng, mọi người cũng từng hợp tác một lần với các đồng nghiệp thế thân, bọn họ mặc dù sẽ tức giận nhưng vẻn vẹn chỉ là tức giận mà thôi. Nhưng bị một đám chưa từng gặp qua, dựa vào quan hệ nhét vào thay bọn họ ăn lương thực nộp thuế, chuyện này thật sự làm bọn họ cảm thấy buồn nôn!!

La Huân thấy biểu tình mấy người Lý Thiết trở nên rất khó coi liền vội vã điều đình: “Trước tiên không cần phải để ý đến bọn họ, vừa vặn các cậu cũng đã về rồi, chúng ta trước phải chuẩn bị xong những chuyện cần làm sớm, chờ đến đầu xuân nhìn lại một chút nghĩ biện pháp xem có thể trồng gì đó hay không.”

Bây giờ lương thực trong nhà chỉ miễn cưỡng cho mọi người sống tạm, nếu như muốn ăn no căng bụng thì những rau cỏ này tuyệt đối không đủ —— đặc biệt là lương thực.

Hơn nữa Lý Thiết bọn họ không có việc làm, cũng là gián tiếp khiến bọn họ không có thu nhập khác, mọi người sinh hoạt chỉ dựa vào bán đồ ăn tuy rằng có thể duy trì nhưng tuyệt đối không thể nói là hài lòng.

Cho nên, bọn họ phải nghĩ biện pháp… Tốt nhất là có thể tạo ra thêm không gian trồng trọt. Đáng tiếc là hiện giờ những khoảng đất trống trong khu cơ bản đều đã đầy người, cho dù ngày đông giá rét nhiều người chết vì bị đông cứng nên có phòng trống thì bây giờ cũng bị tuyết lớn áp sụp, không còn chỗ có thể lâm thời vào ở. Trước mắt tạm thời không thuê được phòng, chuyện này còn phải chờ đến đầu xuân rồi nghĩ biện pháp xử lý.

Vì phân tán lực chú ý của nhóm Lý Thiết để bọn họ không khó chịu nữa, tiểu đội Trạch Nam quyết định triển khai hoạt động giải trí lần thứ nhất sau khi kết thúc công việc để toàn thể tiểu đội Trạch Nam tham gia, hoạt động may ——may tất! !

Vải bông là lúc trước mấy người La Huân, Lý Thiết cùng đi đến trung tâm thương mại kiếm rèm cửa sổ tiện thể lấy được, mọi người được thầy La, cô Từ hướng dẫn, vẽ hình dáng của tất, cắt, may…

Dù sao tự mình làm tất tự mình đi, nếu đường may ẩu chưa đi đã rách thì tự bản thân phải chịu.

Về phần không cắt ra được đúng hình dáng, vấn đề to nhỏ, bị kim đâm vào tay… Quen là được rồi. Ai cũng không mong chờ bọn họ có thể dựa vào chút võ vẽ mèo quào học được làm quần áo, nhưng giúp bọn họ phân tán tinh lực, chờ đến khi nhà có lứa rau dưa thành thục mới phải thu hoạch, bọn họ bận bịu rồi sẽ không để ý tới những chuyện lộn xộn nữa.

Tiểu đội Trạch Nam bắt đầu cố gắng giúp toàn bộ các thành viên đều bận rộn, sau đó mọi người cùng nhau vui vẻ trạch ở nhà, bận rộn, sinh hoạt chung cùng nhau. Chờ từng người quay về nhà La Huân mới bắt đầu phun tào: “Ban đầu em đã cảm thấy cái tên ‘tiểu độiTrạch Nam’ sao lại quái như vậy? Hiện tại vừa nhìn, cái tên tiểu đội này cư nhiên thành miệng xui xẻo, flag!”

Nghiêm Phi bật cười lắc đầu: “Cái tên này anh nhớ ban đầu là do Lý Thiết bọn họ nói…” Nói rồi hắn chợt nhớ tới cái gì, mang theo nghi hoặc mà hướng La Huân tìm chứng cứ, “Lý Thiết nói bọn họ trước tận thế nhìn thấy một bài post liên quan tới tận thế, tác giả hình như tên là Trạch Nam gì đó, bài post kia có phải là do em đăng không?” Cái vấn đề này đã sớm ở trong đầu hắn, chỉ là trước đây vì nhiều nguyên nhân nên chưa xác nhận với La Huân, không nghĩ tới lại kéo đến bây giờ mới nhớ ra.

Kỳ thực hắn đã sớm hoài nghi bài post kia, bởi vì hắn từng xem nội dung trên điện thoại di động của Lý Thiết, gần như tất cả thông tin, chuẩn bị dụng cụ gì đều có thể tìm thấy trong nhà La Huân.

La Huân sửng sốt một hồi mới nhớ tới chuyện trước tận thế mình có đăng một bài viết, có chút ngại ngùng sờ gáy cười cười: “Là em đăng… Cơ mà khi đó em cũng không dám xác định tận thế có thật sự đến hay không…” Lúc đó bởi vì lo lắng cái này cho nên cũng không dám triệt để thoải mái tay chân, không phải, nếu như có thể xác định tận thế trăm phần trăm sẽ tới thì anh sẽ dứt khoát đi vay tiền, làm vài cái thẻ tín dụng, trước khi tận thế đến liều mạng rút tiền mua đồ.

Nghiêm Phi tỏ vẻ đã hiểu, dù là hắn, nếu như có trải nghiệm như La Huân chỉ sợ cũng không dám được ăn cả ngã về không mà cho là tận thế thật sự nhất định sẽ đến. Nhưng tiêu hết tiền mặt làm các công tác chuẩn bị đó cũng coi như là vô cùng lớn mật rồi.

Hai người trở về nhà La Huân bắt đầu chuẩn bị cơm tối, Nghiêm Phi kiểm tra một chút rau cỏ mới gieo ở tầng một sau đó lên lầu hai kiểm tra, chờ hắn đến sân thượng kiểm tra cây trồng phía trên thì chợt phát hiện —— trong số thực vật biến dị trước đây bị La Huân dời lên đây có một ít không biết đã nở hoa từ lúc nào rồi!

Trở lại lầu một kêu La Huân, hai người cùng chạy lên ban công trên tầng hai.

“Mấy ngày trước còn chưa phát hiện, vật này vậy mà lại nở hoa rồi?” La Huân vội kiểm tra một chút nhãn mác dán bên ngoài cái chậu kia, là dâu tây biến dị!

Lee: Chúc mừng năm mới cả nhà ❤ ❤ ❤