Chương 142: Mắt chó

Nghĩ đến việc nhóc con có thể đã biến dị, La Huân lập tức đứng dậy: “Tối hôm nay chúng ta thử tắt đèn xem!” Hiện tại mới sáng sớm, trong nhà mặc dù có gian phòng khá âm u nhưng còn rất xa mới đạt tới mức độ tối đen, hay là chờ đến tối thử lại đi, dù sao viên tinh hạch kia nói không chừng cũng đã bị nó “ăn” từ bao đời rồi, đến tối nghiệm minh thể chất của nó cũng không phải vấn đề lớn lao gì.

Kỳ thực ngoại trừ phương pháp này thì còn một loại phương pháp có thể chứng minh nhóc cún có biến dị hay không, đó chính là để nó sử dụng tinh hạch cấp 1 phổ thông. Nếu như nó có thể hấp thu thì chứng minh nó đã thăng cấp, nhưng nếu như không có thể hấp thu thì có lẽ là tinh hạch của con vịt đang ở một nơi nào đó, chỉ là hai người chưa tìm ra.

Mà trời mới biết trực tiếp ăn tinh hạch có thể khiến người hoặc động vật biến thành tang thi hay không. La Huân cũng không dám đánh cược —— nhóc cún cũng không phải là người, nó vạn nhất trực tiếp nuốt luôn vật kia, xảy ra vấn đề gì anh khóc cũng không có chỗ để khóc!

Tinh hạch con vịt bây giờ hành tung không rõ, còn phỉa đợi đến tối mới có thể kiểm tra nhóc cún. Tinh hạch dê đánh được mới đây đã bị Chương Tố “ăn” rồi, hiện tại còn dư lại —— chính là tấm da dê siêu lớn phải xử lý.

Hai người La Huân dắt chó ra khỏi nhà, đưa đến cho nó chơi với Tiểu Hân Nhiên. Vào lúc này năm người Lý Thiết đã bước lên hành trình đi làm gian nan, La Huân bọn họ cũng không có cách nào —— nếu tình hình giao thông bên ngoài tốt một chút còn có thể để bọn họ lái xe đi làm, nhưng bây giờ, ngay cả La Huân bọn họ ra ngoài cũng đều phải đi bộ, đội Lý Thiết chỉ có thể nỗ lực đi đến quân doanh, thăm dò tình hình một chút.

“Xử lý tấm da dê? Được được!” Hai người Từ Mân nghe La Huân nói thì hai mắt sáng lên gật đầu liên tục, trong nhà sau khi lắp hệ thống sưởi xác thực rất ấm áp, các cô sau hai lần ra cửa đã phải chịu gió lạnh tàn phá, hiệu quả giữ ấm của da dê rất tốt, làm thành áo khoác, giày, găng tay giữ ấm là tuyệt nhất!

Tống Linh Linh nghĩ tới tổ năm người Lý Thiết hôm nay trời còn chưa sáng đã phải đi làm: “Mấy người Lý Thiết gần đây mỗi ngày đều phải đi làm, chúng ta chuẩn bị da dê nhanh chút, làm áo khoác cho bọn họ mặc chống lạnh cũng tốt!”

Nói là làm, mấy người lấy tấm da con dê bị đông lạnh đến cứng như đá vào để làm ấm, dùng nước rửa sạch thịt nát, dùng muối sát trùng, sau đó…

“Thời tiết lạnh như thế, da dê lớn như vậy, chúng ta làm sao phơi…” Hai cô gái chỉ có thể cầu viện mà nhìn về phía La Huân.

La Huân cũng cau mày nhìn bên ngoài cửa sổ, trời lạnh như thế này phơi da dê ra ngoài phỏng chừng trong chốc lát sẽ bị đóng băng. Muốn da sạch bọn họ phải mang đi phơi nắng còn chưa tính, nhưng vật này còn có lông đây, mang ra ngoài không phải sẽ bị đông cứng lại sao?

Đang nghĩ ngợi, Chương Tố khoan thai lên muộn lắc lư đi vào: “Làm gì đấy?”

La Huân hai mắt sáng ngời: “Đến đến đến! Người đẹp, đến lúc anh lập công rồi!”

Chương Tố không đi vào nữa, nửa chữ cũng không nói, nghe La Huân nói xong quyết định thật nhanh khoát tay, một đao gió lóe hàn quang bay về phía La Huân, giữa chừng bị tấm sắt bỗng nhiên xuất hiện ngăn trở, phát ra một tiếng “coong ——” thật lớn.

Tiểu Hân Nhiên học Tống Linh Linh giơ tay xoa xoa lỗ tai của mình, nhìn Chương Tố ngoài cửa mặt tối sầm lại, lại nhìn Nghiêm Phi dùng kim loại ngăn trở đao gió của Chương Tố.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Chương Tố mặt tối sầm đứng trong một căn phòng tương đối trống trải, điều khiển dị năng hệ gió của y uốn lượn mấy lần, tận lực để tất cả đều đánh vào da dê… Con hàng La Huân kia vậy mà thật sự coi y thành máy sấy tóc! Thật sự là chú nhịn thì được thím không nhịn được!

Chương Tố thổi gió hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thổi khô tấm da dê, tuy rằng cũng không thiếu bước cần phải xử lý, nhưng cân nhắc đến bây giờ đang là mùa đông, mọi người không chắc chắc lúc nào thì cần dùng tới vật này, cho nên La Huân quyết định cắt nó thành quần áo trước, ít nhất thu được mấy miếng lớn có thể để người ta khoác lên ngăn gió hoặc là áo khoác to, dù là chăn bông cũng được.

Lao lực cắt quần áo xong, lại mất công tốn sức chồng chúng lên nhau, mấy người phụ trách động thủ cảm thấy tay mình sắp bị châm đâm hư thúi —— chủ yếu là da quá cứng, mỗi lần đều phải dùng hết sức lực, dù không đâm vào người nhưng dùng sức ấn mũi châm cũng đau tay lắm.

Mãi đến tận khi đêm xuống, bên ngoài lần thứ hai nổi gió mà nhóm Lý Thiết vẫn chua về. Chương Tố chờ đến bụng đói cồn cào, sắc mặt cũng càng ngày càng đen, cuối cùng trực tiếp móc di động ra gọi Vương Đạc—— hoàn hảo, mấy cái điện thoại của bọn họ đều có pin, hơn nữa đều mang theo trên người.

Vương Đạc nhận điện thoại thì biểu thị —— bốn mươi phút trước bọn họ đã đi về rồi, nhưng bây giờ đường đi vẫn bị tuyết phủ kín như trước… Nhìn khoảng cách thì còn phân nửa lộ trình.

“Một nửa đường đi bốn mươi phút?!” Chương Tố sau khi cúp điện thoại đi tới bên cửa sổ nhìn ra phòng ốc cùng con đường đầy tuyết phía ngoài… Đừng nói, thật sự có khả năng.

Mặt tối sầm lại Chương Tố quay người đi ra cửa.

“Anh đi đâu vậy?” La Huân đang cùng Tiểu Hân Nhiên chải lông cho nhóc cún, thuận miệng hỏi.

“Đi đón mấy tên ngớ ngẩn kia về.” Chương Tố ném câu nói này xong liền đi ra ngoài.

“Anh chờ một chút, bọn họ đã đi một nửa rồi, dù anh đi ra ngoài cũng không có tác dụng gì đâu.” La Huân vội vàng đứng lên ngăn cản, anh và Nghiêm Phi từng đi ra ngoài đương nhiên biết đường bên ngoài có bao nhiêu khó đi, sao Chương Tố cũng biến thành không lý trí như vậy?

Chương Tố liếc anh một cái: “Tôi là dị năng giả hệ gió.” Nói xong khinh bỉ quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, “Có thể thêm buff cho đồng đội.”

Cho nên lần trước y cố ý không cùng mình và Nghiêm Phi đi đưa rau sao? Nhất định là như vậy, nhất định!

Nghiêm Phi gỡ mấy tấm da dê lớn đen thùi lùi trên giá bên cạnh xuống ném cho y: “Muốn đi thì mang cho bọn họ mấy cái này, tốt xấu gì khoác lên người cũng ấm áp.”

Trước mắt thích hợp đi ra đón người nhất có vẻ cũng chỉ có Chương Tố, những người khác đi ra ngoài phỏng chừng đi tới nơi có thể chạm mặt cùng Lý Thiết bọn họ thì cũng đã bị đông gần chết, có thể nguyên vẹn về tới nhà hay không thì chưa biết.

Quả nhiên, khoảng chừng sau nửa giờ, Chương Tố mang theo mấy người trên người bao bọc da dê trở lại.

Còn chưa vào cửa mấy người Lý Thiết đã bắt đầu oán giận: “May mà anh Chương đi tìm chúng em, chúng em nửa đường suýt chút nữa bị người ta đánh cướp!”

“Cướp bóc? Cướp các cậu thứ gì?” Hai người Từ Mân ngạc nhiên hỏi.

“Mũ, áo khoác, còn muốn cướp da dê của chúng em!” Hà Kiền Khôn cùng Ngô Hâm vẻ mặt oán giận nắm tay.

La Huân nghe nói như thế thì có chút không hiểu ra sao nhìn về phía Chương Tố: “Những người kia cướp sau khi anh đưa da dê hay là cướp trước đó?”

Chương Tố nhíu mày cười: “Sau.”

Cho nên, kỳ thực đám cướp đó bị da dê trong tay Chương Tố hấp dẫn nên mới tới cướp đồ?

Tống Linh Linh liền vội vàng hỏi: “Các cậu có bị thương không? Những người kia thế nào rồi?”

Nhóm Lý Thiết vội vàng lắc đầu nói không bị thương, còn đám chặn đường cướp bóc —— Chương Tố nói: “Làm nên đường.”… Làm nền đường cái ấy hả?

Tất cả mọi người bỏ qua ý nghĩ có thể khiến người ta nửa đêm mơ thấy ác mộng, chờ nhóm Lý Thiết sau khi trở lại phòng mới tỉ mỉ hỏi công việc ban ngày của bọn họ.

Vương Đạc trầm mặt oán giận: “Hôm nay khi chúng em đến có gặp mấy người mới, nói là mấy nhân viên kỹ thuật đến hỗ trợ, nhưng trong đó có mấy người luôn lắc lư đi theo bên người chúng em.”

Hà Kiền Khôn gật đầu nói: “Em hỏi bọn họ, bọn họ đều có chút kiến thức máy tính, nhưng cũng không sâu.”

“Lúc thường công việc chúng em làm cũng không chuyên sâu, học một chút kiến thức chuyên nghiệp là hiểu, còn có rất nhiều loại một khi chuẩn bị xong chương trình thì chỉ cần chiếu quy tắc chuyển nhập là xong, trừ phi chương trình có BUG khiến hệ thống sai sót… Nhưng dù có những vấn đề này thì cũng có chuyên gia…” Hàn Lập giội nước lã.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài một hơi.

La Huân cùng Nghiêm Phi bọn họ liếc mắt nhìn nhau hỏi: “Bọn họ muốn thay người?”

Lý Thiết buông tay: “Nói là để chúng em làm sư phụ dẫn người mới, nếu là không có ngày cú điện thoại ban ngày hôm nay…” Hiện tại không thể không trách bọn họ đa tâm, ngày hôm nay cấp trên của bọn họ đã biểu hiện hết sức bất mãn với mấy người không ở gần quân doanh không thể đi làm. Kỳ thực không chỉ là lần này, mấy lần trước khi xuất hiện vấn đề thời tiết dẫn đến việc không thể không nghỉ phép bọn họ đã nghe cấp trên oán giận không ít lần.

Đồng nghiệp của bọn họ thậm chí còn biểu thị có thể giúp tìm phòng trống gần quân doanh, nếu là vào sơ kỳ tận thế thì Lý Thiết bọn họ tất nhiên là tình nguyện, coi như không thể trong quân doanh thì ít nhất sống sát bên quân doanh bọn họ cũng có thể yên tâm hơn không phải sao? Nhưng bây giờ? Bọn họ là một thành viên của tiểu đội Trạch Nam, đã có tình cảm rất sâu nặng với các đội viên, hơn nữa tất cả vật tư, tài sản của bọn họ đều ở nơi này, nơi này bọn họ đã bỏ biết bao tâm huyết. Làm sao có khả năng cam lòng từ bỏ được?

Chương Tố đã sớm bỏ áo khoác đầy sương lạnh vào góc cửa, nghe bọn họ oán giận thì cười lạnh một tiếng: “Mang cái gì mà mang? Từ chức về nhà sớm đi, đỡ phải chịu phần tội này.”

Năm người nhìn nhau vài lần, trong mắt đều có chút do dự và không cam lòng.

Chương Tố tiếp tục giội nước lạnh bọn họ: “Hiện tại không muốn từ chức, sớm muộn gì cũng bị bọn họ đá đi, trừ phi các cậu có người chống lưng. Thật sự nghĩ là đám người đó sẽ ưu ái mấy người sống bên ngoài như các cậu à?”

Chương Tố nói đều là lời nói thật, cũng nặng nề rơi vào trong lòng mấy người.

Lý Thiết cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Nếu không… Chúng ta xem tình huống? Bọn họ nếu thật sự không muốn giữ chúng ta lại thì lúc đó từ chức…” Mấy người bọn họ trước tận chưa từng có công việc chính thức, hơn nữa mấy đứa nhỏ này đều tương đối phúc hậu, thành thật, luôn cảm giác mình chủ động thôi việc không tử tế, huống chi lúc trước khi bọn họ vừa tới căn cứ quân đội rất chăm sóc bọn họ, bất kể là phòng ở hay là công việc…

Cho nên, dù sớm muộn cũng phải thôi việc, nhưng bị người ta sa thải cùng với mình chủ động từ chức, dưới cái nhìn của bọn họ cảm giác chịu tội là hoàn toàn khác nhau.

Chương Tố lườm một cái, lười mắng bọn họ. Uất ức thành như vậy, trước tận thế vô luận bọn họ có bao nhiêu nỗ lực cũng sẽ bị giẫm áp. Tận thế đến, nếu như bọn họ không may mắn có được công việc này, đồng thời gia nhập tiểu đội Trạch Nam, sớm muộn gì cũng sẽ bị đồng đội coi là con cờ thí mà sử dụng.

Nhưng cũng chính bởi vì bọn họ có tính cách như vậy, mình mới vẫn luôn duy trì quan hệ cùng bọn họ như bây giờ, đồng thời cũng nguyện ý tiếp tục sống cùng bọn họ, cùng nhau đồng hành nỗ lực cầu sinh trong một đội ngũ.

“Đúng! Ngày mai chúng ta còn đi làm!” Bỗng nhiên Hà Kiền Khôn đứng dậy, hai mắt sáng lên nhìn về phía mọi người, “Chúng em ở đó đã làm tốt bao nhiêu việc. Nếu sớm muộn đều phải đi, trước khi đi tốt xấu cũng phải lấy nhiều đồ về!” Nói rồi cậu ta chỉ vào máy tính lúc thường mọi người không dùng, “Tải thêm mấy bộ phim điện ảnh truyền hình về cũng coi như là kiếm được!”

“Đúng đúng! Còn có tiểu phẩm hài! Trước khi có tuyết rơi em đã thấy trong kho lưu trữ của bọn họ, chúng ta phải lưu lại hết!”

Mấy người họ lại một lần kích động, nói từ phim điện ảnh phim truyền hình nói đến tiểu phẩm hài trước tận thế, cuối cùng lại nói đến các loại chương trình giải trí… Nói chung, toàn bộ tư liệu thông tin hữu dụng mà bọn họ có thể tiếp xúc được, thừa dịp bọn họ còn làm việc ở nơi đó phải tải về bằng hết.

Chương Tố lần thứ hai lườm một cái, đứng dậy đi ra phía ngoài: “Tinh thần AQ.” (*Tinh thần AQ: xuất phát từ tác phẩm ‘AQ chính truyện’ của Nhà văn Lỗ Tấn. Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của AQ, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. AQ nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ “chúng đang đánh bố của chúng”. Ngoài ra, AQ hay còn gọi là Adversity Quotient (thương số nghịch cảnh) là điểm số đo lường khả năng đối phó với nghịch cảnh trong cuộc sống của một người.)

Nhóm Lý Thiết về thay quần áo ấm, hai người La Huân dắt chó nhà mình về nhà. Vào cửa rồi La Huân mới nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, vội vã chạy đi tắt đèn: “Thiếu chút nữa đã quên rồi! Mắt chó mắt chó!”

Nghiêm Phi hiểu ý anh, cũng nghĩ ngay tới chuyện này, nhưng hiện tại lời anh nói ra… Người bình thường thực sự không nghe hiểu.

Hai người tắt đèn trong phòng, kéo rèm cửa sổ lại, lúc này cả gian phòng tối đen như mực, hai người thích ứng một chút rồi cẩn thận quan sát đôi mắt nhóc cún—— tại sao không có loại ánh sáng lúc trước?

Mắt chó cùng đường viền thân chó vẫn có thể thấy, bởi vì chuồng chim cút bên kia còn mở đèn. Chẳng lẽ cần tình huống hoàn toàn tối đen mới được?

Nghĩ tới đây, hai người mang theo một chó cùng nhau leo lên phòng ngủ tầng hai.

Trong phòng ngủ vốn đã tối, hai người trực tiếp dẫn chó vào, lại phát hiện —— mắt cún không phát ra ánh sáng giống như hai người dự tính.

Hai người nhìn nhau trong bóng tối, La Huân vô cùng buồn bực gãi đầu một cái: “Chuyện gì thế này?”

“Có lẽ là có những nguyên nhân khác?”

“Sẽ là gì chứ…” La Huân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, “Hay là thả nó trong bóng tối một lúc, lát nữa chúng ta vào lại là được?”

Hai người thả chó trong phòng, nhóc con mờ mịt không hiểu gì đầu tiên là đứng ngốc ở sau cửa nghi hoặc nhìn chằm chằm cửa phòng, đợi một lát, hai người La Huân vừa mở cửa liền thấy nhóc cún vẫy đuôi vui vẻ le lưỡi với hai người —— hàng này đang tưởng rằng hai người đang chơi đùa cùng nó đây mà…

“Tai chó rất thính, chúng ta chỉ đứng ở ngoài cửa sợ rằng không có tác dụng.” Nghiêm Phi vỗ vỗ vai La Huân, vì vậy La Huân rất nhanh quyết định đóng cửa phòng ngủ lại, lôi kéo Nghiêm Phi xuống lầu, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không yên lòng, vì vậy dứt khoát đi ra khỏi nhà, một hơi bò xuống tầng 15, đứng đợi trong hành lang đủ mười phút —— trong lúc đó Từ Mân phát hiện hai người đứng trong hành lang còn tán gẫu với hai người một hồi. Lúc này quay về nhà mình, bò lên tầng hai.

Hít sâu một hơi, La Huân vặn chốt cửa, sau đó liền thấy một đôi mắt chó lóe sáng như titan nhảy xuống từ trên giường lớn phòng ngủ, một đường vui vẻ sung sướng đánh về phía La Huân, trực tiếp đụng vào trong ngực anh.

“Anh thấy không?! Nhìn thấy không?! Con mắt của nó quả nhiên sáng lên!!” Hai người vì để tránh những nhân tố không xác định, cho nên không bật đèn nhỏ ở hành lang tầng một, tầng hai, hiện tại hai người có thể thấy rõ đôi mắt nhóc cún đang phát sáng!

Từ từ… Mới vừa rồi tựa hồ có gì đó không đúng? “Mày dám chạy lên giường!!”

“Nhóc nói một chút xem, đến cùng nhóc có năng lực gì? Lẽ nào chỉ có mắt sáng lên này thôi sao?” La Huân ngồi chồm hỗm trên mặt đất, liên tiếp nắn bóp mặt chó, hơi có chút bất đắc dĩ. Chuyện mắt chó thực sự sáng lên khiến anh tạm thời quyết định không phạt nhóc cún cái tội leo lên giường—— dù sao cũng là bọn họ nhốt nó phòng ngủ. Tuy rằng bọn họ chứng minh được tựa hồ chó nhà mình có hơi khác chó nhà người khác, nhưng ngoại trừ vừa nãy mắt nó sáng lên tựa hồ không có chỗ đặc thù khác!

Lẽ nào chỉ đơn thuần là có năng lực “nhìn ban đêm”? Điều này có ích lợi gì? Lại nói, nó đây là thật sự biến dị sao?

Hai người một chó biểu thị hoàn toàn không có cách nào giao lưu! Vào những lúc cần thiết không có gì khiến người ta cảm thấy khó ở hơn so với việc ngôn ngữ không thông. Đặc biệt là việc nhóc cún có dị năng hay không cần nó chủ động bày tỏ ra ngoài hai người mới có thể xác nhận được, nhưng trạng thái bây giờ mặc cho hai người La Huân có nghĩ biện pháp giựt giây ra sao cũng không chiếm được đáp án…

Chủng tộc bất đồng thực sự là một chuyện khiến lòng người mệt mỏi, tiếp tục như vậy lần sau bọn họ ra ngoài có thể mang theo hàng này theo hay không đều không quyết định được.

Suy tư nửa ngày hai người thả chó về tầng một, La Huân cầm một viên tinh hạch cấp một vô sắc yên lặng đưa đến trước mặt nhóc con, tâm lý hơi có chút xoắn xuýt, nếu nó nuốt một cái… rồi thật sự biến thành chó tang thi thì làm sao bây giờ?

Ý nghĩ trong lòng anh tạm thời không có cách nào nghiệm chứng, bởi vì nhóc con chỉ ngửi tay La Huân một cái, sau đó vẫy vẫy đuôi, xoay người vui vẻ chạy về ổ chó… Đi ngủ đây.

Hai người lặng im, không nói gì liếc mắt nhìn nhau. Nghiêm Phi khuyên giải nói: “Hay là chờ nói sau đi, dù sao hiện tại chúng ta cũng không cần ra ngoài căn cứ, mỗi ngày ở cùng nó nếu thật có vấn đề gì sớm muộn cũng có thể nhìn ra.” Nhưng dưới tình huống nhóc con có thể dị biến mà không thay đổi ngoại hình, kỳ thực đối với mọi người mà nói cũng là việc tốt.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nhóc cún vẫn không có vẻ gì là muốn hiển hiện ra dị năng, mỗi ngày nhóm Lý Thiết vẫn khó khăn chạy đến quân doanh đi làm như trước, mang theo một ý chí muốn lấy hết tư liệu trong quân doanh, đương nhiên, bây giờ mỗi ngày bọn họ đều mang theo vũ khí bên người miễn cho nửa đường gặp phải cướp. Tuy rằng bởi vì người mới gia nhập bọn họ mấy ngày nay tương đối nhiều, cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có người ở bên cạnh bọn họ, nhưng mấy ngày nay họ vậy mà đều có cơ hội mang về không ít phim âm bản tư liệu, đĩa cứng. Năm người trẻ tuổi anh dũng tựa hồ có oán niệm rất lớn với những thứ này, chỉ cần có cơ hội là trộm chút gì đó, thế àm hoàn toàn không bị người ta phát hiện! Đây thật sự có thể xem như là kỳ tích.

Cuối tháng mười hai, tuyết lần trước căn cứ còn chưa có dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ lại có một trận tuyết lớn khác rơi xuống. Lần này cường độ tuyết rơi gần như không phân cao thấp với lần trước, gió bắc thổi một hơi đủ hai ngày, các nhà cao tầng nghe tiếng gió thổi qua cửa sổ đều có loại ảo giác nói không chừng lúc nào đó nhà mình sẽ bị thổi bay.

May mà nhà cao tầng trong căn cứ Tây Nam đều được xây lên mấy năm qua, nhìn qua coi như rắn chắc, không thì trong cuồng phong khủng bố bừa bãi tàn phá như vậy nói không chừng thật sự sẽ có tòa nhà sụp đổ.

Gió bắc lạnh lẽo hơn nữa trên trời có tuyết lớn, khiến con đường vốn đã được dọn dẹp ra một phần lần thứ hai bị tuyết lấp kín, bởi vậy trong căn cứ lần thứ hai lâm vào tuyết tai, những căn nhà trước đó xây dựng không tốt lại một lần nữa phải chịu đựng khảo nghiệm nghiêm trọng, lần trước những phòng ốc đó còn chịu được không biết lần này sẽ như thế nào đây…

La Huân ngồi trên ghế, nhìn tuyết trắng kia ùn ùn kéo đến ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản uống một trà mướp đắng——thu hoạch vụ thu rồi tự phơi nắng, rất hợp để uống vào ngày đông hạ nhiệt.

Nhóc cún nằm nhoài bên chân anh, khép mắt như đang ngủ, mũi lại thỉnh thoảng hít hít mấy lần. Nghiêm Phi ngồi ở bên cạnh cũng giống như anh hơi có chút nhàn nhã thỉnh thoảng nhìn sắc trời bên ngoài.

“Có ban công toàn bộ phong bế thật tốt, mùa đông ngắm tuyết, mùa hè ngắm mưa.” La Huân lắc lư lắc lư cẳng chân, đời trước anh nào có sinh hoạt thanh nhàn như thế này. Ngày đông có thể dựa vào bếp lò bén lửa sưởi ấm cũng đã là rất hưởng thụ rồi.

Trước mặt hai người đặt một cái bếp nướng có hình dáng giống bát tô, bên trong có lưới kim loại, phía dưới đốt than, trên lưới đặt thịt vịt, thịt dê, quả cà, đậu đũa, rau hẹ các loại đồ vật được cắt thành miếng, xuyên thành chuỗi. Hai người thừa dịp bên ngoài gió lớn, quyết định tối hôm nay ở đây nhìn cảnh tuyết ăn nướng.

Sau tận thế ăn đồ nướng ở ban công, từ trước tận thế La Huân đã muốn làm như vậy rồi. Tiếc nuối là từ khi phát hiện mùi thịt có thể bay ra bên ngoài thì toàn bộ tiểu đội Trạch Nam khi nấu cơm đều cẩn thận hơn rất nhiều, lúc thường khi nấu thịt không chỉ lượng thịt sẽ ít đi rất nhiều mà cũng tận lực lựa chọn các phương pháp nấu nướng không tỏa ra quá nhiều mùi.

Hai người La Huân đợi rất nhiều ngày mới đợi được một trận tuyết lớn như thế, có thể tùy ý ăn thịt, đây là một ngày siêu thoải mái!

Nghiêm Phi lật xâu thịt nướng, xiên rau củ trên giá, bỏ đồ nướng chín ra đĩa, giúp người yêu quét gia vị —— bình thường đều do La Huân nấu cơm, hôm nay khó có được cơ hội bản thân có thể làm đồ ăn, bản thân không động thủ chẳng lẽ lại để em ấy vất vả?

“Cái này được rồi, nấm còn phải chờ một lát nữa.” Thả quả cà, rau hẹ lên đĩa trước mặt La Huân, Nghiêm Phi lại nhìn một chút các nguyên liệu nấu ăn khác trên giá.

“Cùng ăn.” La Huân giơ lên một xiên rau hẹ —— món này tráng dương… Khụ khụ khụ, buổi tối khổ cực như vậy, ban ngày cũng nên bồi bổ không phải sao?