Chương 135: Đất trời ngập tràn băng tuyết

Sau khi ngồi xuống song phương đầu tiên là khách khí vài câu, Vương đội trưởng mới dẫn đề tài tới tinh hạch hệ kim loại.

“Ai, gần đây chỗ chúng tôi có một ít tinh hạch loại này, người khác lại không dùng được, lại nhớ đến việc trước đây các cậu từng đi tìm vật này. Các cậu nhìn, muốn đổi bao nhiêu?” Vương đội trưởng cười híp mắt nói với hai người, mở một cái trước mặt hộp ra.

Hai người kinh ngạc nhìn nhau một cái —— trong này gần như tất cả đều là tinh hạch kim loại cấp hai, ba, hơn nữa số lượng còn không ít! Còn nhiều hơn những lần bọn họ ra ngoài đánh tang thi, Vương đội trưởng làm sao có thể lấy ra nhiều như vậy?

Suy tư một chút, Nghiêm Phi cầm lấy một viên nhìn kỹ một chút, kiểm tra hình dáng —— hắn cũng là sau nhiều lần nghiên cứu mới xác định có vẻ như trừ hắn ra, các dị năng giả khác nhất định phải trực tiếp tiếp xúc với bản thân tinh hạch mới có thể phán đoán ra tinh hạch đó có phải là thật, có phải là cùng hệ dị năng với bản thân mình hay không.

“Ngài chuẩn bị dùng chúng đổi cái gì? Tinh hạch cấp hai, ba hệ khác, hay là tinh hạch cấp 1 hoặc là tích phân?” Hai người cũng không khách khí, trực tiếp hỏi —— tinh hạch cùng hệ đối với bổn hệ dị năng có tác dụng bổ trợ, đây là không thể nghi ngờ.

Vương đội trưởng thấy hai người nói chuyện rất thoải mái, cười biểu thị: “Đổi hệ khác —— đặc biệt là tinh hạch đứng đầu hệ, tinh hạch cấp 1, tích phân cũng được. Thế nhưng muốn dùng tinh hạch cấp 1 cùng tích phân để đổi thì về số lượng… khả năng các cậu phải chịu thiệt thòi một chút.”

Hai người lần thứ hai suy tư một chút, lấy tinh hạch cấp hai, ba hệ khác mình không dùng tới ra.

Bọn họ tuy rằng cũng mang theo một chút tinh hạch cấp 1 và tích phân, nhưng tuyệt đối không đủ để đổi những tinh hạch hệ kim loại này, dùng tinh hạch khác cùng đẳng cấp để đổi tương đối có lợi.

Có thể nói, ngoại trừ một số hệ dị năng đặc thù thì nguồn tiêu thụ tinh hạch ở trong căn cứ đều không tệ lắm, cho nên nhóm La Huân lấy ra một ít tinh hạch mình không dùng tới Vương đội trưởng vẫn rất tình nguyện tiếp thu.

Chờ đổi xong chồng tinh hạch này La Huân cười hỏi thăm: “Trước nay loại tinh hạch này không phải rất khó tìm sao? Không biết sau này có còn hay không?”

Nụ cười trên mặt Vương đội trưởng là loại “Cậu hiểu mà”, ông ta híp mắt cười đến hiền hòa: “Đương nhiên đương nhiên, sau đó còn phải thường xuyên hợp tác, chỉ cần các cậu muốn đổi, chỗ chúng tôi khẳng định không ngừng hợp tác.”

Nghe lời này xong hai người La Huân thoáng kinh ngạc một chút, thẳng thắn hỏi rõ một chút: “Trước đây khi chúng tôi đi tìm rất khó khăn, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi được chừng mười viên…” Nói rồi lấy ra thuốc lá hai người từng dùng để hối lộ Lý đội ở nhà ăn trước đây vài ngày.

Vương đội trưởng cười híp mắt nhận lấy điếu thuốc sau đó mới nói khẽ với hai người nói: “Hiện tại trong quân đội… ăn không vô những thứ này.” Nói rồi ông ta mới ngồi thẳng người, “Chúng tôi cũng phải tìm nguồn tiêu thụ hiểu không?”

Nói như vậy, khẳng định có quan hệ với tiểu đội dị năng hệ kim loại.

Hai người lần thứ hai liếc mắt nhìn nhau, thấy Vương đội trưởng không muốn nói thêm gì nữa liền khách khí vài câu, hẹn sau này nếu cần thiết còn có thể liên hệ rồi mới đứng dậy cáo từ.

Sau khi hai người rời khỏi quân doanh mới thấp giọng thảo luận—— “Hiện tại dị năng giả kim loại trong quân đội chỉ còn dư lại hai người… Em cảm thấy có lẽ là có quan hệ với chuyện này?”

Nghiêm Phi khẽ gật đầu trầm ngâm một chút: “Kỳ thực hiện tại quân đội ra ngoài thanh lý tang thi cũng không có hiệu suất như lúc thời tiết ấm áp, không thì hôm nay nói không chừng ông ta còn có thể lấy ra nhiều hơn.”

“… Nhưng nói như vậy không phải tất cả tinh hạch cùng hệ đều phải đẩy đến chỗ các đội ngũ tương quan sao? Coi như người của tiểu đội dị năng kim loại không dùng đến cũng không đến nỗi có nhiều như vậy…”

“Hiện tại không thể liên hệ với Quách đội trưởng, những người khác…” Nghiêm Phi khẽ lắc đầu, “Chúng ta đi về trước đi, tinh hạch hệ kim loại chúng ta tự nhiên có thể đổi được trước hết đổi lại, tiểu đội dị năng kim loại khẳng định có đeer dùng, không cần lo lắng.” Vô luận Vương đội trưởng bằng cách nào lấy được nhiều tinh hạch hệ kim loại như vậy, bọn họ ít nhất đều phải bảo đảm cung cấp đủ tinh hạch cho tiểu đội dị năng kim loại.

Kỳ thực nghiêm túc tính ra thì tiểu đội kim loại chỉ còn lại có hai người, hai người họ dù một ngày 24h làm liên tục, số lượng tinh hạch tiêu hao cũng sẽ có hạn mức tối đa, cho nên sau khi ít đi hai người sẽ giàu thêm một ít cũng là rất có thể… đi?

Nhưng sau lần đổi tinh hạch này kết thúc, trong đầu hai người đều chỉ có cùng một ý nghĩ —— phải nhanh chóng ra ngoài thành một lần nữa! Tinh hạch còn tồn trong nhà không còn nhiều, nếu như lại có thêm tinh hạch kim loại thì bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không có cách nào lấy đồ nhà mình đi đổi, thực sự là khiến người ta khó chịu.

Buổi tối hôm đó, Lý Thiết bọn họ về nhà nghe nói La Huân cùng Nghiêm Phi chuẩn bị làm xe trượt tuyết chạy bằng điện để ra ngoài căn cứ, mấy người đều thập phần hưng phấn.

Hàn Lập tả oán nói: “Chà, những tài liệu này ban ngày gửi tin nhắn cho chúng em không phải xong rồi sao? Hôm nay có thể lấy đồ ra, mang về cho mọi người.”

Nghiêm Phi cười cười: “Dù sao cũng là để các cậu ở trong kho tài liệu của căn cứ tìm đồ vật, vạn nhất gửi tin nhắn bị người khác nhìn thấy… Hiện tất cả thông tin, ghi chép điện thoại bên trong căn cứ đều do quân đội nắm giữ…”

Nghe hắn nói mọi người mới trở nên nghiêm nghị, gật đầu liên tục: “Không sai không sai, sau này có chuyện quan trọng gì vẫn là cẩn thận một chút tốt, miễn cho xảy ra chuyện, bị người khác nghe được cũng không tiện.”

Vạn sự cảnh giác, cẩn thận một chút, mặc dù sẽ có hơi phiền toái, nhưng dù sao cũng tốt hơn mọi việc dễ dàng bị người ta tóm đuôi.

Sự thực chứng minh, La Huân sống thêm một đời, từng được mạt thế gột rửa, chế tạo rất nhiều công cụ thuận tay, hơn nữa thêm một dị năng giả hệ kim loại có thể xử lý bất cứ kim loại nào, có thể chiết xuất tạo hình bất kỳ loại kim loại nào, hai người hợp lực lại uy lực hết sức to lớn.

Hai người bọn họ lấy được tài liệu tương quan mân mê một ngày liền tạo ra được một bản hàng mẫu xe trượt tuyết kim loại dành cho một người, ở trên mái nhà nhà mình—— đúng, không sai, chính là trên mái tòa nhà số bảy—— dù sao lúc bình thường nơi này cũng không có ai, vị trí lại cao, chỉ thí nghiệm thiết bị một chút có thể vận hành hay không là không có vấn đề gì. Hơn nữa, trên nóc nhà tuy rằng không quá nhiều tuyết, nhưng ngày đó Nghiêm Phi dọn tuyết xong trên trời lại rơi xuống một trận tuyết nhỏ, sau đó đọng một tầng tuyết mỏng trên nóc nhà, Nghiêm Phi không đi dọn lần nữa.

Nói chung, hai người thí nghiệm xe trượt tuyết kim loại giản dị trên nóc nhà quả thật có thể chạy bình thường, chở người, chở vật xong liền trực tiếp làm ra bốn cái xe trượt tuyết kim loại lớn có thể để cho mọi người sử dụng.

Tuy rằng bởi vì không tìm được động cơ chuyên nghiệp để cải thiện tốc độ rùa bò nhưng ít ra có thể chở người, có thể chở đồ đạc, có thể chạy trên mặt tuyết là được. Vì không để người khác đỏ mắt, La Huân cùng Nghiêm Phi thương lượng một chút, trực tiếp hóa giải xe trượt tuyết thành một phần bỏ vào trong xe. Chờ lái xe đi ra ngoài căn cứ xong dùng dị năng kim loại khóa kín hoặc là cải tạo xe thành đống sắt vụn không ai muốn tùy tiện giấu vào nơi nào đó rồi ngồi xe trượt tuyết kim loại vào nội thành đánh tinh hạch.

Làm xong tất cả công tác chuẩn bị, chuẩn bị tất cả đồ vật muốn mang ra ngoài, mặc hết trang bị phải mặc khi ra ngoài, sáng sớm ngày đầu tiên nhóm Lý Thiết được nghỉ, tiểu đội Trạch Nam lần thứ hai xuất phát.

Đi xe ra khỏi cổng căn cứ nhóm La Huân cũng có chút đau đầu, tuy rằng từ cổng căn cứ đến con sông nhỏ đã kết băng còn cách một khoảng cách, mặt đường cũng đã được xe quân dụng, xe tăng các loại của căn cứ lu cho bằng phẳng một chút, nhưng bên trong nội thành hiển nhiên vẫn là tuyết ngập đầy đường, hơn nữa ngập đến đặc biệt rắn chắc.

Cũng khó trách vừa nãy trước khi ra cửa nhân viên căn cứ đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc mà nhìn cái xe rách nát bọn họ —— không có xe chuyên nghiệp lại ra ngoài trong thời tiết này, không phải đói bụng điên rồi thì chính là ngốc điên rồi.

Vì mang xăng, dịch nấm, vũ khí đạn dược cùng với xe trượt tuyết kim loại sau cải tạo cho nên cuối cùng La Huân bọn họ lái ba chiếc xe.

Miễn cưỡng lái đi một khoảng, bọn họ không thể không xuống xe bắt đầu lắp ráp xe trượt tuyết. Hết cách rồi, mặt đường thực sự không thể lái ô tô.

Sau khi mở cửa xe mọi người khổ bức hề hề phát hiện —— bọn họ sau khi xuống xe giày đều bị lún sâu trong tuyết! Đây là nơi được các xe khác lu qua rồi, còn những vị trí khác… Ha ha, không nên đi thử nghiệm làm gì.

Cấp tốc tổ hợp “xe trượt tuyết”, mọi người chuyển đồ lên xe trượt tuyết sau đó để Nghiêm Phi cải tạo ba chiếc xe hơi thành không khác gì đồng nát sắt vụn để ở ven đường. Loại tạo hình xe này ở ven đường có không ít, sau tận thế các tiểu đội đi qua đây căn bản không có bao nhiêu người để ý.

Xuất phát từ lý do an toàn, bọn họ ném không ít tuyết đọng lên trên thân xe, hoá trang chúng thành xe hỏng bị tuyết đọng vùi lấp.

Leo lên trên xe trượt tuyết, đội mũ dày, khẩu trang, kéo cao cổ áo, La Huân cùng Nghiêm Phi lại thêm Lý Thiết ngồi ở đầu một chiếc xe trượt tuyết, phía sau chính là Hà Kiền Khôn và Ngô Hâm, sau nữa là Từ Mân, Tống Linh Linh, Tiểu Hân Nhiên, cuối cùng trên một chiếc xe là Vương Đạc, Chương Tố và Hàn Lập. Hà Kiền Khôn trọng lượng khá lớn, cho nên… Khụ khụ, người trên xe bọn họ là ít nhất.

Trên mỗi chiếc xe trượt tuyết ngoại trừ người còn có vật tư, cho nên bản thân xe đã có thể tích không nhỏ.

Dùng dây thừng nối xe lại với nhau, xe của La Huân dẫn đầu, một đường đi về hướng phía nam nội thành nơi mà bọn họ đã từng phấn đấu trước đây.

Vẫn thu thập kim loại ở ven đường thành quả cầu lăn trên đường—— đương nhiên, cách căn cứ một khoảng xa mới làm ra. Xe trượt tuyết tốc độ không nhanh, nhưng chính là bởi vì tốc độ không quá nhanh mới giảm bớt khả năng bị lật xe, dù sao tuyết lớn gió mạnh, bên trong nội thành ngày xưa nay đã thành phế tích sẽ có bao nhiêu tạp vật? Hơn nữa tuyết lớn ngập đường đập vào mắt mọi người là khắp nơi trắng xoá, ai biết ở đâu là đường ở đâu là phế tích chứ.

Nói chung, một đường vòng tới vòng lui nhấp nhô, chờ đến khi bọn họ đi tới nơi có vẻ là nơi trước đây chiến đấu với con vịt lớn thì mặt trời cũng bắt đầu ngả về hướng tây.

“Anh La, sao dọc đường đi không nhìn thấy tang thi?” Mọi người tới nơi, trước tiên Nghiêm Phi tạo ra một lớp kim loại trên mặt đất mọi người mới dám bước từ trên xe xuống, giậm chân tại chỗ sưởi ấm —— đoạn đường này tuy rằng bọn họ đã sớm chuẩn bị rất nhiều đồ sưởi ấm, tuy nhiên vẫn không chịu nổi gió lạnh trong thời gian dài như vậy!

“Có thể là ở trong tuyết.” La Huân thở ra một ngụm khí lạnh, anh vừa nói ra, cách đó không xa trong tuyết rõ ràng có thứ gì cử động mấy lần, sau đó một cái móng vuốt đen thùi, khô gầy mục nát bị đông cứng thò ra ngoài.

“M* nó!” Vương Đạc hú lên quái dị, nhảy về phía sau một cái. Hết cách rồi, tuy rằng cái tay này duỗi ra tốc độ không nhanh, động tác cứng ngắc, tang thi phía dưới rõ ràng trong chốc lát cũng leo lên được, nhưng hình ảnh này cũng không tránh khỏi quá kinh tủng rồi đấy.

“Trước tiên dọn dẹp điểm dừng chân, tang thi này trực tiếp dùng dị năng xử lý cho nhanh.” La Huân dùng găng tay xoa xoa hai má, không cần nhìn cũng biết con tang thi kia rõ ràng bị chôn trong tuyết không leo lên được.

“… Cho nên tang thi đều bị đông cứng trong tuyết sao?” Hàn Lập sửng sốt nửa ngày, tìm La Huân tìm chứng thực.

La Huân suy nghĩ một chút: “Phỏng chừng sau khi chúng ta đi cũng không có người đến, cho nên khi trời bắt đầu có tuyết rơi thì tang thi du đãng xung quanh cũng không rời khỏi chỗ này… Trời lạnh như thế này, dù là tang thi đi đứng cũng sẽ bị đóng băng… Cậu nghĩ một chút, thân thể bọn chúng nếu bị đông lại, không có ngoại giới kích thích thì làm sao mà lộ ra được?”

Một khi ngã sấp xuống, chúng nó không có thứ gì giúp chúng đứng lên thì có phải sẽ nằm trên mặt đất chờ tuyết chôn?

“Anh La… Anh thật là lợi hại!” Lý Thiết mắt long lanh nhìn La Huân, cậu ta cảm thấy đội trưởng nhà mình quả nhiên không hổ là đội trưởng nhà mình, tuy rằng không thể tiên đoán giống vô dụng trạch, nhưng phân tích có thể những việc này quả thực không phải là người a không phải là người!

La Huân không phải là người không có ý tốt cười cười, lôi kéo lão chồng nhà mình tìm vị trí ngày xưa bọn họ đặt chân. Để Nghiêm Phi tìm quả thực quá đơn giản, hơi hơi tìm tòi liền phát hiện cạm bẫy kim loại trước đây hắn ẩn đi, sau khi một vòng tường vây kim loại dựng thẳng lên, tất cả mọi người liền lập tức phát hiện mục tiêu.

Từ Mân dị năng hệ lửa hòa tan băng tuyết bao trùm phía trên, Tống Linh Linh điều khiến nước đó ra xa xa chất thành đống tuyết lớn. Những người còn lại bắn giết tang thi lộ ra sau khi băng tuyết hòa tan, chờ bọn họ tạm thời thanh lý xong xuôi căn cứ, mọi người mới thản nhiên mở xe trượt tuyết đi vào, sau đó —— Nghiêm Phi bắt đầu nhanh chóng dựng tầng phòng hộ mức cao nhất cho bọn họ!!

Hết cách rồi, con vịt lần trước đã tạo ra nỗi ám ảnh thực sự quá lớn trong lòng mọi người, nếu bọn họ phải đánh lại trận chiến đó thêm lần nữa… Chỉ cần động vật hơi hơi thông minh một chút đi qua, vậy tuyệt đối chính là ngày đen đủi của tất cả mọi người!

Nóc nhà kim loại được cấp tốc xây xong, mọi người trực tiếp vào bên trong đốt lửa, ôm “túi chườm nóng” kim loại được đun nóng vào trong ngực —— vật này được mọi người làm trước khi đi ra ngoài, vỏ ngoài kim loại, bên trong chứa nước, Từ Mân trực tiếp dùng dị năng hệ lửa đun nóng, bọc chúng trong một lớp vải dày rồi ôm vào trong ngực, đặt trên chỗ ngồi trên xe trượt tuyết, người ngồi ở chỗ ngồi được đun nóng sẽ không bị lạnh chân. Dọc theo đường đi nếu như nhiệt độ giảm xuống, mọi người sẽ dừng xe để Từ Mân dùng dị năng thêm nhiệt.

Hiện tại Nghiêm Phi làm ra một loại đồ vật khác ——ghế sô pha kim loại nước nóng, bên trong chứa đầy nước, cả cái “ghế sô pha” vây một vòng quanh đống lửa, lợi dụng nước trong kim loại để tăng nhiệt độ.

Loại đồ vật tiện lợi này, chỉ khi trong đội ngũ đồng thời có dị năng giả hệ nước, kim loại, hệ lửa mới có thể làm được, quả thực là dùng quá tốt.

Chuẩn bị xong thiết bị giữ ấm, Từ Mân dùng dị năng hoà tan băng tuyết trên cạm bẫy, Tống Linh Linh chuyển nước tuyết này đi. Lúc này mọi người mới bắt đầu chuẩn bị công tác hôm nay.

Dịch nấm bọn họ mang theo đã bị đóng băng, trên đường đi ngoại trừ nhờ vào “ghế nước ấm” kim loại mà tan ra một chút, còn lại đến giờ vẫn còn bị đóng băng.

Đáng ăn mừng chính là ——xăng không bị đóng băng.

Đặt thùng dịch nấm bên cạnh đống lửa chờ nó tan ra, Nghiêm Phi bắt đầu chỉnh lý các loại đồ vật trong bẫy, Từ Mân và Tống Linh Linh hòa tan dịch nấm xong thì đặt gần vị trí cạm bẫy kim loại.

Mùa đông phía ngoài gió tuyết quá lớn, Tiểu Hân Nhiên dị năng hệ cát tạm thời không có nơi dụng võ nên làm bé ngoan ngồi ở một bên chờ người lớn bận việc. Chờ Nghiêm Phi bên kia chuẩn bị không tồi, La Huân lấy túi máu ra, treo ở bên ngoài bắt đầu dẫn quái.

“Phỏng chừng không bao lâu sau túi máu sẽ kết băng, Tống Linh Linh mỗi một đợt điều khiển nước nóng chuyển vài vòng phía ngoài hộp kim loại, bảo đảm máu tươi bên trong bảo trì trạng thái hòa tan là được.” La Huân quan sát một chút tình huống bên ngoài sau đó phân phó nói với mọi người, “Được, mọi người chuẩn bị ăn cơm tối đi.”

“Phía ngoài quái…”

“Không đến đây nhanh như vậy đâu, cho dù có tang thi biến dị có thể hành động trong tuyết, không bị đông cứng, chúng nó muốn chạy tới cũng phải mất chút công phu, trước tiên chúng ta cứ ăn no lại nói.” La Huân biểu hiện rất bình tĩnh, tuyết lớn thì dù là tang thi cũng hành động bất tiện, chỉ cần ông trời đừng cố ý không vừa mắt mọi người lại cho tuyết rơi là tốt rồi, còn dẫn quái… Mùa đông mà, chậm rãi dẫn, không vội vã.

Tang thi động tác cứng ngắc, chậm chạp, mỗi cử động đều giống như một pha chậm. La Huân bọn họ ăn no, uống đủ, thi thoảng ra chỗ cửa sổ nhỏ nhìn xung quanh, Tống Linh Linh điều khiển đun nóng nước thỉnh thoảng vây quanh bên ngoài hộp máu tươi duy trì máu tươi ở trạng thái hòa tan.

Chương Tố cứ qua một lúc sẽ điều khiển gió mang theo mùi máu tanh khuếch tán ra bốn phương tám hướng, mùi vị hỗn hợp này cùng gió Bắc mùa đông phiêu tán về nơi xa.

“A, có vẻ có một nhóm đến đây.” Mọi người thay phiên nhau thỉnh thoảng đến cửa sổ xem tình huống bên ngoài, bây giờ sắc trời đã có chút tối, bọn họ cả một buổi chiều cũng không thể đưa tới bao nhiêu quái, tang thi lại đây động tác đại thể đều tương đối chầm chậm, dù trong đó có một số tang thi tốc độ tương đối nhanh thì cũng sẽ rơi vào bẫy rập của bọn họ.

Cân nhắc đến hiệu suất, La Huân bọn họ hao tốn một buổi trưa tiến hành cải tạo công sự phòng ngự một lần nữa, bây giờ bọn họ làm thêm ở phía dưới cạm bẫy một đống đường ống dẫn nước ấm, hiệu quả giống như đường ống nước nóng trong nhà bọn họ, đương nhiên, những thứ này đơn sơ hơn nhiều so với đường nước nóng sử dụng trong nhà bọn họ.

Mà hiệu quả duy nhất của những thứ này chính là —— duy trì dịch nấm dưới đáy cạm bẫy ở trạng thái hòa tan, một khi có tang thi rớt xuống có thể bị dịch nấm hủ hóa lập tức. Trong cạm bẫy gần phía trên còn có một loạt đầu ống chờ, dùng tốc độ chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt dịch nấm xuống đáy, tạo thành trên dưới giáp công đối với nhóm tang thi.

Lần này dịch nấm bọn họ mang ra ngoài cũng không ít, một buổi trưa tang thi chạy tới bởi vì động tác chậm chạp, dù có tang thi khác thường thì một khi đã rơi xuống đây, không đợi chúng nó dùng dị năng công kích được mấy lần đã bị dịch nấm lục tục nhỏ xuống ăn mòn đến không thể tự gánh vác hành động.

“Số lượng rất nhiều sao?” La Huân nghe vậy tiến đến trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trong đất trời ngập tràn băng tuyết có không ít bóng đen đang chầm chậm di động tới chỗ mọi người, nhìn vùng tối đen kia, La Huân sờ sờ cằm, “Hình như là tang thi loại biến dị thể chất.”

“Cái gì cái gì?!”

“Ở nơi nào? Ở nơi nào!”

Rõ ràng mọi người đã vì tẻ nhạt mà có vẻ hơi khốn đốn mơ hồ, nghe nói như thế thì vội vã lên tinh thần vọt tới.

“Chớ đẩy, chúng nó còn phải đi một lúc nữa.” La Huân nhường ra vị trí của mình, đỡ thắt lưng mệt mỏi ngáp, cảm thấy từng trận gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ run rẩy một chút, vội vã chạy về bên cạnh đống lửa, dựa lên ghế chứa đầy nước nóng.

Tiếng hô càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, năm người Lý Thiết vô cùng căng thẳng, ngay cả hai người Từ Mân và Tống Linh Linh cũng biến thành ngưng trọng.

Tiểu Hân Nhiên sưởi ấm, ăn dâu tây được rửa sạch trước khi mang ra ngoài, ăn một quả, ngẩng đầu nhìn mọi người một chút, lại ăn một quả.

Khi nhóm Lý Thiết đứng trước cửa sổ đã theo bản năng giơ nỗ sau cải tạo lên chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể thí nghiệm uy lực của vũ khí mới thì Tiểu Hân Nhiên bỗng nhiên kéo kéo cánh tay La Huân.

“Làm sao vậy?” La Huân cúi đầu nhìn về phía cô bé, Tiểu Hân Nhiên nhìn lại dâu tây trong tay mình một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tại sao lúc chúng ta đi ra ngoài không thể dẫn theo cún con?”

Lúc thường Tiểu Hân Nhiên mỗi lần ăn đồ ăn vặt thì đại thể đều ăn cùng nhóc cún, hoa quả của cô bé phần lớn cũng ăn cùng nó. Vì vậy hiện tại cô bé ăn dâu tây liền nghĩ tới nhóc con không thể cùng ra ngoài kia.

La Huân cười khổ sờ sờ tóc của cô bé: “Chờ ngày mai là chúng ta có thể về ăn cùng nó, bên ngoài quá nguy hiểm, cún con không nghe hiểu chúng ta nói gì, nếu không cẩn thận ăn linh tinh ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.” Chó không phải là người, người biết ra ngoài phải cẩn thận, không thể động vào một ít đồ vật nguy hiểm, nhưng chó thì không như thế, nếu nó không cẩn thận liếm phải hoặc cọ vào vật bẩn thỉu bị tang thi hóa gì đó… Đến lúc đó mọi người muốn khóc cũng đã muộn.

La Huân cũng không nói được tâm tình của mình bây giờ, tuy rằng nhóc con qua đầu xuân năm sau có tỷ lệ nhất định sẽ biến dị, nhưng một khi nó không thay đổi, hoặc là biến dị thất bại… Nếu như không thay đổi, sau đó nhóc con vẫn sẽ sống như hiện tại, bọn họ vẫn sẽ không dám thả nó ra như trước, cứ như vậy cả đời thì đối với nó nói cho cùng là may mắn hay là không may mắn? Nếu như vậy, lúc trước anh mua nó về căn bản là một quyết định sai lầm… Nhưng nếu như không mua nó, không phải bây giờ nó đã biến dị rồi sao?

Đại não vô ý thức bắt đầu thần du, bỗng nhiên bên cửa sổ truyền đến một trận tiếng hoan hô nhỏ: “Đánh trúng đánh trúng!”

Lee: Ờm… chuyện là tui vừa tính qua, để edit xong bộ này với tốc độ hiện tại của tui thì phải mất 2-3 năm nữa… Tự tui cũng thấy hốt hoảng…