Chương 87: Tập thể thăng cấp

Chờ La Huân cúp điện thoại Nghiêm Phi mới hỏi: “Làm sao? Là Tư giáo sư?”

La Huân gật đầu than thở một tiếng: “Ông ấy nói đừng trồng nấm ở trong nhà… Hôm nay sau khi về chúng ta nên nhắc nhở Lý Thiết bọn họ một tiếng, đừng để bọn họ đi ra ngoài nói lung tung chuyện này.” Anh nhất định phải tiếp tục trồng vật này ở trong nhà, nếu như Lý Thiết bọn họ nghĩ đến cây trồng trong nhà, tốt nhất cũng nên trồng một ít nấm, chỉ là ngàn vạn không thể tùy tiện nói lung tung ra bên ngoài.

“Kỳ thực Tư giáo sư bọn họ lo lắng cũng đúng, thứ này có lực sát thương lớn như vậy, vạn nhất nếu thật sự có người trồng vật này ở trong căn cứ dùng để đối phó kẻ thù… Chuyện này quả thật giống hệt như hủ hóa thi thể.” Nếu quả thật dùng một lượng lớn độc nấm để hòa tan cơ thể người, phỏng chừng chờ đến lúc thi thể được người phát hiện, thì dung mạo vốn có của thi thể ra sao cũng chưa chắc có thể nhìn ra được.

Thấy La Huân cảm thán chuyện này, Nghiêm Phi cười nói: “Không phải em đang chuẩn bị gieo vật này ở tầng dưới trong phòng trồng rau căn nhà bên cạnh sao?” Trong căn 1603 mặc dù La Huân đã gieo vào một đống lớn thực vật, nhưng tất cả cây trồng đều không đặt trực tiếp trên mặt đất, mà đặt toàn bộ lên trên giá kim loại mà Nghiêm Phi dùng dị năng dựng lên. Giữa giá kim loại trồng rau và mặt đất có không ít không gian, nguyên lai La Huân chuẩn bị đặt những khúc gỗ to nhỏ khác nhau vào đó, trồng nấm, dùng chúng nó để hấp thu virus tang thi gây biến dị—— cây trồng trong thời kì sinh trưởng cũng có thể sẽ biến dị, chỉ là tỷ lệ biến dị không cao như khi nẩy mầm.

Nhưng mới nãy nói chuyện điện thoại với Tư giáo sư, La Huân cũng lo lắng đối phương vạn nhất ngày nào đó hứng thú quá độ mà chạy đến nhà mình tham quan, đến lúc đó không có cách nào giải thích, cho nên ý nghĩ này chỉ có thể tạm thời mắc cạn.

La Huân lòng không cam tình không nguyện mà gật gật đầu: “Thật đáng tiếc…” Độc nấm đối với anh mà nói không chỉ là phương pháp có thể tăng cao sản lượng cây trồng, càng là đòn sát thủ trọng yếu có thể tăng cường lực sát thương, nhưng bây giờ…

“Cũng không phải không có cách nào.” Nghiêm Phi suy tư một chút thấp giọng nói, “Chúng ta có thể biến tầng dưới cùng của giá trồng cây thành một ngăn kéo kim loại, đặt gỗ ở bên trong là được.” Dù sao sau khi dị năng của hắn thăng cấp thì làm những thứ đồ này càng thêm thuận buồm xuôi gió, chỉ cần làm làm sao để ngăn tủ nhìn giống như gắn liền với tổng thể giá kim loại, người khác sau khi đi vào không phát hiện dị thường là được.

Hơn nữa hắn còn có thể trực tiếp liên kết mấy cái “ngăn kéo” đó với giá kim loại trong một số thời điểm không thuận tiện, phía dưới không cần lắp thêm đèn, người khác ngay cả nhìn cũng không thấy bên trong có cái gì.

La Huân trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ: “Như vậy cũng tốt! Dù sao số nấm đó đều sống trong bóng râm, hỉ triều, chỉ cần có thể thông gió là được!” Độc nấm yêu cầu đối với hoàn cảnh sinh trưởng cũng không cao lắm, chỉ phải bảo đảm nguyên vẹn độ ẩm và nhiệt độ nhất định là được. Bởi vậy không những anh có thể an tâm trồng nấm trong nhà, mà ngay cả Lý Thiết bọn họ cũng có thể dùng phương pháp này để trồng nấm, còn có thể phòng ngừa bọn họ không cẩn thận đụng phải những thứ này!

Khi hai người nhận điện thoại của Tư giáo sư vừa vặn là thời gian tan tầm đang từ trong quân doanh đi ra, lúc này hai người vừa thương lượng vừa lái xe về nhà, chờ đến buổi tối liền đem chuyện này nói cho mấy người Lý Thiết, đồng thời bảo đảm chỉ cần lần sau khi đi ra ngoài lấy được đầy đủ kim loại vật liệu và gỗ, quay về sẽ làm giá sắt cho mọi người, trồng nấm!

“Anh La, hay là chờ cuối tháng sau khi chúng ta về thì hãy đưa mấy con chim cút non cho chúng em.” Lý Thiết biểu tình có chút tiếc nuối nói rằng.

“Làm sao?” La Huân có chút buồn bực, “Không phải mấy ngày nay các cậu được về sớm sao?” Bọn họ hai ngày trước còn hào hứng cảm ơn anh về chuyện chim cút non, sao ngày hôm nay bỗng nhiên lại tạm thời chưa muốn lấy?

Hà Kiền Khôn giải thích: “Chúng em mặc dù có lò sưởi, nhưng bởi vì gần đây khí trời trở nên ấm áp cho nên không mở lò sưởi, trồng liên tục một giống cây cho tới khi trưởng thành chậm rất nhiều.”

“Đúng đúng, mặt khác…” Mấy cậu thanh niên liếc mắt nhìn nhau, từng người từng người ngượng ngùng đỏ mặt—— “Chúng em sợ chim cút quá nhỏ, không nuôi nổi…”

La Huân trước đó vài ngày đã xác nhận thân thể nhóm chim cút nở ra sớm nhất rất khỏe mạnh, có thể phân cho Lý Thiết bọn họ vài con mớithông báo bọn họ, lúc đó bọn họ rất cao hứng, nhưng đợi bình tĩnh lại mới nhớ tới——có vẻ như bọn họ không ai chắc chắn có thể không nuôi chết những bé chim nhỏ này… Không, thậm chí có thể nói, bọn họ tựa hồ ngay cả kinh nghiệm tự mình nuôi động vật gì cũng đều không có!

Mặc dù có trong nhà từng nuôi chó mèo, nhưng trên căn bản đều là do mẫu hậu chăm sóc, bọn họ chỉ phụ trách sau khi về nhà ôm một cái sờ sờ hôn nhẹ sau đó liền vứt qua một bên.

Chỉ có Hàn Lập trước đây từng nuôi một bể cá trong nhà, cậu ta còn tự mình chăm sóc khá lâu, sau đó… Một bể cá cảnh nhiệt đới, đều bị cậu ta nuôi chết = =.

Từng có kinh nghiệm hung tàn như vậy, bọn họ biểu thị bây giờ có thể trồng số rau dưa đó thành dáng dấp như bây giờ đã là đại sự may mắn của thiên hạ, nhưng  sinh mệnh chim cút non yếu ớt như thế… Bọn họ vẫn nên tiếp tục chuẩn bị tâm lý, chờ chúng nó lớn lên chút nữa mới đón về nhà thì tốt hơn.

La Huân nghe mấy người bọn họ giải thích xong thì cảm giác duy nhất chính là—— không nói nên lời.”Vậy, nếu không thì vẫn để cho tôi nuôi đi…” Luôn cảm thấy giao nhóm chim cút non cho bọn họ sẽ trở thành gánh nặng…

“Không không không! Chúng em nhất định sẽ chăm sóc chúng nó! Nhất định sẽ nuôi chúng lớn thành người… à không! Là nuôi lớn thành chim cút!”

Chúng nó vốn là chim cút có được không?

Vẫy tay tạm biệt nhóm Lý Thiết, hai người La Huân và Nghiêm Phi kéo bước chân có chút mệt mỏi trở lại trong nhà mình.

“Ngày mai muốn ăn đồ ăn ở canteen số một.” Về đến nhà, La Huân kiểm tra rau dưa ngày mai phải thu hoạch cùng vài loại rau dưa lúc trước cố ý trồng để chuẩn bị làm giống.

“Lần này số lượng không kém lần trước bao nhiêu đâu nhỉ?” Nghiêm Phi người này vô luận là trước tận thế hay là sau tận thế thì đối với trọng lượng rau dưa hoa quả đều hoàn toàn không có khái niệm nên căn bản không nhìn ra được số rau dưa này nặng bao nhiêu.

“Không sai biệt lắm, lưu một chút như bình thường chúng ta cần dùng, còn lại tất cả đều đưa cho bọn họ đi.” Sau khi dị năng của Nghiêm Phi lên tới cấp hai, thời gian mỗi một lần triệt để tiêu hao hết dị năng trở nên dài hơn so với lúc trước. Cùng với đó, số lượng tinh hạch hắn cần để bổ sung cũng thuận theo đó mà tăng lên. Đương nhiên, mỗi ngày tinh hạch phát xuống trong đội cũng đủ cho hắn sử dụng khi xây tường thành, còn dư lại cũng có thể mang về nhà tiếp tục dùng để rèn luyện dị năng, nhưng cũng bởi vì vậy, số lượng tinh hạch trong nhà cũng là càng nhiều càng tốt—— cấp hai lên tới cấp ba cần số lượng tinh hạch tuyệt đối nhiều hơn so với lúc trước! Hơn nữa vật này để được lâu hơn nhiều so với rau dưa, căn bản sẽ không bị hỏng.

Tinh hạch trong tận thế chính là tiền tệ, dù nhất thời không dùng tới cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội thu gom.

La Huân vừa cẩn thận quan sát một chút mấy loại rau dưa đang ra hoa kết quả dùng để lưu làm giống trên ban công, hài lòng gật gật đầu, rất không tệ, không hổ do anh tỉ mỉ nuôi dưỡng lâu như vậy, nhìn, chẳng bao lâu nữa là có thể thu thập hạt giống rồi!

Bởi vì trong nhà La Huân không nuôi các loại sâu, bướm, ong mật các loại côn trùng có thể thụ phấn, cho nên không thể làm gì khác hơn là vạn sự đều tự mình động thủ. Lúc thường thời gian rảnh rỗi của anh so với người bình thường nhiều hơn một chút—— mỗi ngày anh tan làm rất sớm. Ngoài ra còn có tính cách tỉ mỉ cùng chịu được công việc lao động trùng lặp—— đời trước là nhờ trạch ở nhà mà tu luyện ra được. Thêm vào kinh nghiệm cùng từng trải của anh trong đời trước, xử lý mấy chuyện này tất nhiên là thuận buồm xuôi gió.

Nghiêm Phi đứng dậy, kéo anh cùng đi lên lầu: “Đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Không còn tinh hạch dự trữ lúc trước, Nghiêm Phi hiện tại chỉ có thể dựa vào tinh hạch được phát xuống mỗi ngày khi xây dựng tường vây để tiêu hao dị năng, nâng cao dị năng. Nói là ngủ nhưng thật ra cũng phải bận rộn một chút trước đã.

Bị kéo đi La Huân lưu luyến không rời nhìn về phía ban công—— hạt mầm ở căn phòng cách vách chỉ cần cố định thời gian tưới nước là được rồi, tạm thời không cần quản lý. Hoa quả trồng ở tầng hai có chu kỳ sinh trưởng tương đối dài, chỉ cần định kỳ chăm nom, xác nhận có biến dị hay không là được, trước mắt cần phải chú ý thì chỉ có cây trồng đang nở hoa kết trái ở ban công lầu một.

Tiến vào phòng ngủ, La Huân nâng hai tay lên chậm rãi xoay người: “Ngày mai phải hái rau…” Nói còn chưa dứt lời, liền bị người chặn ngang ôm lấy, đi hướng bên giường.

Hai người chung sống thời gian dài như vậy, sự ăn ý đôi bên đã chậm rãi dưỡng thành, giống như lúc ngủ trên giường nếu La Huân vô cớ cố ý ôm eo Nghiêm Phi, đùi không thành thật làm phiền là Nghiêm Phi liền biết cái tên này thích ăn đòn rồi. Giống như vậy khi bị hắn bỗng nhiên ôm lấy đến kẻ ngu si cũng biết tên kia là muốn làm gì!

La Huân sợ té xuống, vội vã trở tay ôm cổ hắn, mới mang theo tức giận nói: “Không phải anh nói ngày mai phải dậy sớm sao?!” Không thì vừa nãy vì cái lông gì mà dùng cái cớ này để thúc giục mình lên lầu?

Nghiêm Phi liếc mắt nhìn cậu, đặt cậu lên giường, mình thì đứng ở bên cửa sổ ung dung thong thả cởi cúc áo: “Đúng vậy, yên tâm, đêm nay sẽ không quá lâu, dù sao ngày mai chúng ta còn có việc phải bận rộn.” Nói rồi, khom lưng xuống hôn lên môi cậu một bên.

Nhìn nụ cười đẹp mù mắt người kia, La Huân hít sâu, thở ra, lại hít sâu, nghiêng người cuộn mình thành cái bánh chưng—— đừng tưởng rằng sắc đẹp dụ người thì nhất định có thể thành công! Tối hôm nay không cho anh làm đâu!

Nghiêm Phi trên mặt cười đến ý tứ sâu xa, giơ tay tắt đèn đầu giường, chậm rãi bò lên giường —— nghĩ là chui vào trong chăn là có thể tránh thoát? Hừ, không phải mỗi lần đều ôm mình không chịu buông tay sao?

Một đêm ác chiến sảng khoái, sáng ngày thứ hai La Huân ngồi ở trên ghế sa lon mũi không phải mũi mắt không phải mắt chỉ huy Nghiêm Phi cần cù chăm chỉ nhổ rau đóng gói bận này bận kia, một bộ dáng địa chủ giai cấp bóc lột.

Nghiêm Phi thì lại một mặt thần sắc thoải mái, khóe miệng hơi nhếch, còn kém hừ hát lên.

Đóng gói rau dưa, bỏ lên cân, chuẩn bị tốt để hôm nay giao dịch rau sau đó La Huân mới đứng dậy chậm rãi đi đến cửa. Đến hành lang thì gặp mấy người Lý Thiết cũng dậy sớm, thấy La Huân bọn họ mang theo rau dưa muốn bán đi bọn họ cũng không ước ao lại càng không đố kỵ—— hạt giống rau dưa trong nhà bọn họ bây giờ không nhiều, may mà bọn họ lúc thường đều ăn cơm ở quân doanh, cho nên không cần cố ý chuẩn bị nhiều đồ ăn trong nhà.

Bây giờ tác dụng lớn nhất của rau dưa chính là có thể bổ sung vitamin, thứ hai là trồng ra sau này có thể lưu hạt giống. Bọn họ hiện tại chẳng hề thiếu tích phân, càng không có chỗ để tiêu hao tinh hạch, tự nhiên không cố ý trồng rau để mang đi bán.

Thấy Nghiêm Phi nhấc theo mấy cái túi lớn Lý Thiết bọn họ liền vội vàng tiến lên giúp đỡ đồng thời lấy đồ vật, Hàn Lập đi tới cửa phòng 1602 gõ cửa gọi hai người kia.

Một lát sau Chương Tố mới mặt không thay đổi cùng Vương Đạc một mặt thỏa mãn như muốn bay lên một trước một sau mà đi ra.

La Huân vẻ mặt đồng tình nhìn Chương Tố một chút, sau đó nhìn vẻ mặt bốn người khác nhìn về phía Vương Đạc—— Lý Thiết xem thường, Hàn Lập ước ao ghen tị, Hà Kiền Khôn mập mạp đỏ mặt, Ngô Hâm… Không lộ vẻ gì, hàng này căn bản không nhìn ra cái gì.

La Huân nhìn thấy biểu tình của mấy người này trong nháy mắt cảm thấy eo mình không xót, chân không đau—— còn có người mất mặt, bị người tập lửa hơn mình ở đây! Tuy rằng Vương Đạc là công, nhưng hàng này sớm đã trở thành tồn tại ở tầng thấp nhất trong các gia đình ở tầng 16: Bị tập thể hộ gia đình 1601 khinh bỉ, bị nữ vương đại nhân nhà cậu ta sai khiến các loại, bị chính vợ mình chế giễu.

Có thể sống thành như vậy, đứa nhỏ này cũng thật không dể dàng.

Trực tiếp lái xe đi vào trong quân doanh đến cửa sau canteen số một, đón Lý đội trưởng đang chờ ở nơi đó.

Song phương chào hỏi một chút sau đó mấy binh lính ở nhà bếp đến cân rau dưa, hai người La Huân cùng Lý đội trưởng tán gẫu.

“Mấy ngày nay trong phát thanh chính quyền đang tuyên truyền để mọi người ở nhà trồng rau, còn dạy phương pháp trồng trọt, chỗ chúng tôi không có tiền lời đồ ăn hơn những người khác sao?” Tuy rằng mấy ngày nay quân đội mới bắt đầu tuyên truyền phương pháp cụ thể trồng rau ở trong nhà, nhưng vừa mới qua năm mới trong căn cứ cũng đã có thể nhìn thấy có người buôn bán hạt giống rau dưa.

Lý đội trưởng than thở một tiếng lắc đầu nói: “Làm sao có nhiều người trồng rau như vậy được? Cho dù có người trồng trọt nhân tạo nhưng có thể cung cấp đủ cho nhà mình ăn không còn chưa biết đây, sao có thể lấy ra bán? Nhưng nghe nói trên thị trường thỉnh thoảng sẽ có người lấy ra chút rau dại, rau dưa trong nhà trồng ra để đổi đồ, nhưng số lượng quá ít, đến lúc nghe nói đến thì người ta đã sớm bán xong hoặc là đổi địa phương.”

Dù sao bây giờ trong căn cứ những người may mắn còn sống sót coi như có chút tài sản, trồng rau cũng không phải một ngày là có thể trồng được, cho nên chân chính bắt đầu động thủ trồng rau vẫn không có thu hoạch được kết quả, huống chi tuyệt đại đa số người còn chưa bắt đầu hành động.

“Phỏng chừng qua một thời gian sẽ nhiều hơn, tôi nghe nói trước cửa hối đoái không phải đã có thể đổi hạt giống rau rồi sao?” La Huân thuận miệng hỏi.

Lý đội trưởng gật đầu nói: “Hiện tại trên đất trống bên cạnh nhà ăn chúng ta cũng gieo hạt, những chỗ khác trong quân doanh cũng đã vẽ ra mấy khối cho từng người giữ lại trồng rau, nhưng bây giờ không phải đang xây tường sao? Còn phải chờ những chuyện này đều hết bận mới có thể chính thức trồng trọt.”

“Không sợ làm lỡ mùa?” La Huân hơi nghi hoặc một chút.

“Chà, đất trống trong quân doanh đều giữ lại trồng rau, đất ruộng bên ngoài thì giữ lại trồng lương thực, rau dưa còn nói được, lương thực sẽ không trì hoãn.” Nói Lý đội trưởng hạ thấp giọng, “Nghe nói viện nghiên cứu đã tìm được phương pháp giúp hạt giống giảm bớt tỷ lệ biến dị, có lẽ sang năm lương thực sẽ được bảo đảm…”

Đây chính là phương pháp dùng nấm trồng cạnh hạt giống đi? La Huân cười gật gật đầu, tuy rằng nấm có thể giảm bớt tỷ lệ biến dị, nhưng lương thực thực sự trồng trong ruộng vẫn sẽ chịu ảnh hưởng của nhiều loại nhân tố, dù sao nấm cũng không có cách nào chuyển tới trồng trong ruộng được. Không đề cập tới việc trồng nấm ở bên ngoài có thể bị người khác không cẩn thận đụng tới, giẫm nát dẫn đến xảy ra sự cố gì đó, chỉ nói riêng loại nấm đó… Chúng không sinh trưởng ở trong ruộng được không?

La Huân biết đời trước khi căn cứ trồng lương thực mất ít nhất hai năm đều thu hoạch rất ảm đạm, có rất nhiều nguyên nhân tạo thành kết quả này, cho nên La Huân khi mới phát hiện tác dụng của nấm mộc đã lựa chọn báo tính khả thi này cho Tư giáo sư. Dù anh có lợi hại đến đâu, trong nhà có đầy đủ phương tiện thì nhà mình cũng tuyệt đối không trồng ra được nhiều lương thực——ngay cả khẩu phần lương thực của anh và Nghiêm Phi cũng chưa chắc có thể trồng đủ.

Lợi ích ở điểm này anh nhất trí với căn cứ, ngược lại phía căn cứ thoạt nhìn cũng cần trồng nấm để chế tác vũ khí đặc thù, hai người phối hợp trồng trọt không phải vừa vặn sao?

Hai người cầm mười hai viên tinh hạch lần này lái xe đi tập hợp, ngồi trên xe tải đi đến bên tường thành cao lớn tiếp tục công tác hôm nay. Các dị năng giả hệ “đất” cách đội ngũ La Huân bọn họ càng ngày càng xa, nhưng may mắn là dị năng của mấy người Nghiêm Phi cũng càng thục luyện, tuy rằng bởi vì diện tích cần xây dựng tăng nhiều nên bọn họ tiến độ không nhanh, nhưng nói thế nào thì so với lúc trước cũng mạnh hơn nhiều.

Khi Quách đội trưởng mang đội đi đến bên cạnh tường vây thần bí biến mất một hồi, khoảng chừng sau một tiếng mới cưỡi một chiếc xe jeep nhỏ vội vã trở lại.

Phía trên tường thành, không có chuyện gì làm nên binh lính đang giơ súng nhắm ngay phía dưới tường thành luyện tập xạ kích, tuy rằng gần đây số lượng tang thi cấp hai rõ ràng gia tăng không ít, nhưng đối với ưu thế khoảng cách, mọi người có thể bắn giết kẻ địch từ xa, muốn tiêu diệt chúng nó vẫn là rất đơn giản.

“Bốn người các cậu đều dừng lại, đến đây họp!” Quách đội trưởng gọi Nghiêm Phi cùng mấy dị năng giả khác qua, mấy người vội vã thả công tác trong tay xuống đứng dậy rời khỏi tường vây. La Huân cũng thừa cơ hội này lấy nước trong balo ra uống, thuận tiện tò mò nhìn về phía Nghiêm Phi, không biết Quách đội trưởng muốn nói cái gì.

Quách đội trưởng từ trong túi tiền móc ra một cái túi, hỏi Nghiêm Phi: “Cậu nhìn một chút, cái này có phải là tinh hạch kim loại cấp hai lúc trước cậu nhắc đến không?”

La Huân suýt nữa sặc một ngụm nước, vội vã tò mò nhìn sang viên tinh hạc trong tay Quách đội trưởng. Nghiêm Phi đã lên tới cấp hai được mấy ngày liền so sánh hình dáng tinh hạch hệ kim loại cấp hai với viên tinh hạch của Quách đội một chút, cũng biểu thị mình đã lên tới cấp hai, sau khi dị năng hệ kim loại lên tới cấp hai tốc độ sử dụng dị năng được nâng lên, hiệu quả càng tốt hơn, nếu như dị năng giả trong đội ngũ đều có thể lên tới hai cấp thì nhất định có thể tăng cường hiệu suất công tác của mọi người.

Hắn lúc đó tỏ rõ viên tinh hạch cấp hai này là vô tình phát hiện trong lúc La Huân đang đi dạo phố, hơn nữa cũng đã bị hấp thu cho nên cần Quách đội trưởng hỗ trợ đi tìm một chút.

Nói ra chuyện này là vì hai người nghe Quách đội trưởng nói trong quân có dị năng giả dùng tinh hạch cấp hai tăng dị năng lên tới cấp hai, Nghiêm Phi sau khi cân nhắc, so sánh Quách đội trưởng nói các dị năng giả khi lên cấp hai yêu cầu số lượng đại khái tinh hạch cấp một mới quyết định —— dựa theo số lượng tinh hạch tiểu đội bọn họ hấp thu bây giờ để tính, đã sớm có thể sử dụng tinh hạch cấp hai để lên cấp rồi.

Bản thân hắn bởi vì dị năng biến dị, cho nên mới dẫn đến việc cần hấp thu số lượng tinh hạch cấp một lớn hơn nhiều so với dị năng giả cấp một khác. Hơn nữa tất cả mọi người tăng lên cấp hai đối với hắn cũng là có chỗ tốt—— hắn rõ ràng có thể nâng lên hiệu suất tăng nhanh tốc độ xây tường, tăng cường mức tiêu hao để rèn luyện dị năng, nhưng vì để ngang hàng với những người khác mới không thể không kìm nén khí lực từ từ làm. Có loại cảm giác có lực mà không được sử dụng.

Nghe được chuyện này Quách đội trưởng lập tức nghĩ biện pháp phái người đi tìm tinh hạch cấp hai, kỳ thực tinh hạch cấp hai vẫn tương đối dễ tìm, dù sao trong quân mỗi ngày đều sẽ phái người cố ý đi ra ngoài đánh tinh hạch mang về, mà tinh hạch cấp hai người khác hệ căn bản là không sử dụng được, điều này sẽ dẫn đến có một số loại tinh hạch có mức tiêu hao cực kỳ lớn, mà có một số tinh hạch vứt ở đó cũng không ai cần, càng không có cách nào sử dụng.

Quách đội trưởng dựa theo hình dáng tinh hạch Nghiêm Phi miêu tả phái người đi tìm, ngày hôm nay quả nhiên liền lấy ra mấy viên.

Nghiêm Phi nghe vậy vội vàng nhìn kỹ mấy viên tinh hạch đó, lập tức gật đầu nói: “Chính là những thứ này.”

Từng viên từng viên tinh hạch cấp hai tản ra ánh kim loại đặc thù lăn trong lòng bàn tay Quách đội trưởng. Thấy hắn xác nhận chính là loại tinh hạch này thì Quách đội trưởng cười ha hả đem chừng mười viên tinh hạch chia đều cho bốn người—— vừa vặn một người ba viên: “Loại tinh hạch này bọn họ khả năng vẫn còn, nhưng số lượng không nhiều, cũng không thường thấy, vẫn luôn ném ở một bên mãi đến tận khi tôi đi hỏi bọn họ mới nhớ tới.”

Số lượng tang thi hệ kim loại tương tự như cùng dị năng giả hệ kim loại, số lượng kỳ thực rất ít. Nhưng tang thi dù có nhiều hơn, chung quy vẫn có thể đánh được.

Kỳ thực điều này cũng nhờ việc tang thi cấp hai vẫn còn rất kém thông minh, dù ở trong chiến đấu cũng sẽ không sử dụng dị năng chính xác được—— cũng may mà như vậy, nếu không vạn nhất có ai đó thật sự gặp phải một con tang thi hệ kim loại, chúng nó xé mở tất cả xe kim loại… còn sống thế nào a?

Bởi vậy, tuy rằng tinh hạch hệ kim loại khó tìm, nhưng kỳ thực cũng coi như là một chuyện tốt —— dù sao nhân số dùng loại tinh hạch này cũng không nhiều.

Chỉ cần một viên là có thể nâng lên đẳng cấp dị năng, khi mọi người nhận ba viên tinh hạch tâm tình đều cực kỳ kích động, sau đó—— ba đôi mắt tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Phi.

Từ nhỏ đến lớn đều được người chú ý nên Nghiêm Phi bình tĩnh nhìn lại.

“Cái kia… Nghiêm đại ca, cái này phài dùng làm sao?” Trùng hợp chính là, mấy dị năng giả hệ kim loại trong đội đều là binh lính nhập ngũ không bao lâu, cũng không có sĩ quan chuyên nghiệp, cho nên kỳ thực tuổi của bọn họ cơ bản đều trên dưới hai mươi tuổi, vì vậy Nghiêm Phi hai mươi sáu tuổi ở trong xã hội vốn được gọi là tuổi trẻ tài cao, trong mắt không ít người là nhóc con chưa dứt sữa vắt mũi chưa sạch vậy mà lại thành “đại ca” trong miệng không ít binh lính cùng đội, chuyện này cũng khiến người ta cảm thấy rất 囧 một chút.

“Hấp thu giống như bình thường sử dụng tinh hạch cấp một là được.” Suy nghĩ một chút, Nghiêm Phi cũng có chút không quá xác nhận, “Khi tôi dùng đã tiêu hao dị năng sạch sẻ mới dùng, các cậu có thể chờ một lát lại thử nghiệm.”

Ba dị năng giả gật đầu liên tục.

Nghiêm Phi xác nhận một chút, phát hiện trong đội tựa hồ trừ mình ra thì người khác hoàn toàn không có cách nào để không tiếp xúc với mấy viên tinh hạch lại có thể xác nhận thuộc tính, lẽ nào cái này cũng là tình huống đặc biệt sau khi dị năng của hắn biến dị?

Tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn vẫn tạm thời dằn chuyện này xuống đáy lòng. Nhóm binh lính đứng trên tường rào phối hợp càn quét đánh tang thi lúc này tất cả đều không còn tâm tư chú ý phía dưới tường thành, từng người từng người thỉnh thoảng lại quét tầm mắt đến trên người ba dị năng giả đang liều mạng sử dụng dị năng—— nghe nói có thể tận mắt thấy dị năng giả thăng cấp đây! Đây chính là cơ hội rất tốt không nên bỏ qua, nhìn thấy sau này có thể trở lại khoe khoang với chiến hữu, nhóm cơ hữu rồi!

La Huân cũng đồng dạng hết sức tò mò, lúc Nghiêm Phi thăng cấp anh bị hắn đuổi xuống tầng, mặc dù anh cũng hiểu hắn lo lắng sợ xuất hiện bất ngờ mới đuổi mình đi, nhưng dù sao chuyện như vậy khó gặp, anh hai đời cho tới bây giờ chưa từng thấy đây!

Không khi nào, ba người kia đồng tâm hiệp lực tiêu hao, quả nhiên rất nhanh liền tiêu hao hết dị năng trong cơ thể mình!

Sau đó bọn họ được đồng đội ở bên cạnh phụ trách chăm sóc dìu đến một bên tường vây khác, ba binh lính cơ hồ là đồng thời tiêu hao cạn sạch dị năng mới hơi có chút khẩn trương lấy ra một viên tinh hạch, nhắm mắt lại hấp thu.

Trong đoàn xe ở phía dưới tường vây phụ trách thanh lý tang thi có người kinh ngạc nhìn lên: “Phía trên chuyện gì xảy ra? Sao bỗng nhiên đều ngừng đánh?”

“Ai biết, hết đạn đi?” Đồng đội của người kia vô tình nói.

“Nhanh! Tang thi đều chạy đến chỗ chúng ta rồi! Mau đánh!”

Lee: Dạo này tui đang đọc bộ Solo Leveling. Ngoài mạch truyện lôi cuốn ra thì điều làm tui chú ý nhất chính là việc tác giả rất thích dìm đội Nhật Bản kkkk~