Chương 86: Nhắc nhở

“Đúng vậy, dị năng của Nhiên Nhiên lợi hại nhất!” Tống Linh Linh sờ sờ đầu cô bé, cười nói với hai người La Huân, “Chúng em cũng cảm thấy nếu như con bé có thể đi cùng chúng tôi ra ngoài căn cứ nói không chừng có thể phối hợp với Nghiêm ca đào cạm bẫy. Đương nhiên, trước đó chúng em sẽ dạy dỗ con bé cách để khống chế năng lực, khi ra ngoài cần phải làm gì.”

Hai người Tống Linh Linh cùng Từ Mân cũng không phải phụ nữ phổ thông bình thường, so với việc ở trong căn cứ tùy tiện tìm đàn ông gả đi rồi giúp chồng dạy con, các cô càng muốn tự mình ra ngoài chiến đấu tìm kiếm giá trị của bản thân cùng sinh tồn ý nghĩa. Cho nên để hai nữ hán tử hung tàn như vậy nuôi trẻ con, nuôi ra dạng gì… Có thể tưởng tượng được.

Nghiêm Phi gật đầu với hai người phụ nữ biểu thị đồng ý với quyết định của hai người bọn họ, tuy rằng tuổi tác đứa bé này còn quá nhỏ. Nhưng trong tận thế, dù là trẻ con cũng rất khó có được tuổi ấu thơ chân chính trên ý nghĩa.

Hắn cúi người xuống, đưa đóa hoa kim loại vẫn như trước trôi nổi giữa không trung kia đến trước mặt Vu Hân Nhiên, cười với bé: “Dị năng của cháu rất lợi hại, cầm đóa hoa này đi. Thích thì nói với chú sau này chú sẽ làm thêm cho cháu.”

Tuy rằng không biết bọn họ vui vẻ cái gì, nhưng Vu Hân Nhiên lại có thể cảm giác được bọn họ không chán ghét dị năng của bé, năng lực vô dụng ấy, hơn nữa đối với cái này còn rất vui mừng. Bọn nhỏ khi còn nhỏ liên quan với phương diện ký ức trưởng thành sẽ không quá rõ ràng, cho nên ấn tượng ký ức cô bé chân chính khắc sâu ngược lại chính là khoảng thời gian sinh hoạt gần đây sau khi đến căn cứ. Từ sau khi đến căn cứ, sinh hoạt trong nhà càng ngày càng gian nan, càng ngày càng khốn khổ, thường thường còn có thể cơm đều ăn không đủ no.

Hơn nữa bởi vì lý do dị năng mang đến, các loại tâm tình tiêu cực và thái độ của mọi người trong nhà đối với của mình, Vu Hân Nhiên tựa hồ từ lâu đã quên mất niềm hạnh phúc được người nhà yêu thương, được người nhà tán thành, được người khác tán dương, ngay cả trong trí nhớ còn sót chút ký ức thì cũng nhạt nhòa giống như một giấc mộng vậy.

Tiếp nhận đóa hoa kia, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào với Nghiêm Phi.

Người có bề ngoài lớn lên đẹp trai chính là chiếm tiện nghi, ngay cả Laury mới vừa chịu kích thích to lớn cũng có thể thoải mái xoát độ hảo cảm—— lúc La Huân trở lại tầng mười sáu âm thầm oán trách. Nhưng anh cũng rất sáng suốt không nói câu này ra miệng, miễn cho bị người nào đó ác ý trả thù.

Trở lại nhà mình, thay bộ quần áo sau một ngày bận rộn đã có chút bẩn thỉu, hai người lúc này mới trở lại phòng khách ngồi trên ghế sa lon.

Trên khay trà đặt mấy cái túi, bên trong đều là từng viên tinh hạch óng ánh như bảo thạch. Nghiêm Phi mấy ngày nay mỗi ngày đã rất dụng công tận lực hấp thu tinh hạch, nhưng dù sao hắn cũng không dám liều mạng tiêu hao, cho nên bây giờ còn lại không ít.

Bên còn túi lớn có một số túi nhỏ, nhìn qua rất nhẹ rất nhỏ, số lượng tinh hạch bên trong cũng không nhiều—— đó là tinh hạch hệ kim loại cấp hai cùng mấy viên tinh hạch khác tạm thời không dùng được.

“Hấp thu luôn trong phòng khách sao?” La Huân nhìn cái túi thể tích khá lớn kia một chút, có chút bận tâm hỏi.

Nghiêm Phi suy tư một chút lắc đầu nói: “Vẫn nên về phòng ngủ làm đi.” Đồ đạc trong phòng khách tương đối nhiều, hơn nữa La Huân và nhóc con cũng ở đây, vạn nhất nếu như xuất hiện chuyện gì mất khống chế bất ngờ… Hắn vẫn nên ở trong phòng ngủ thì tốt hơn.

Phương hướng suy nghĩ của La Huân rõ ràng không giống Nghiêm Phi, nhưng vẫn đồng ý để hắn vào phòng ngủ: “Đúng! Vạn nhất thoát lực anh có thể trực tiếp nằm lên giường ngủ một giấc!” Liều mạng sử dụng dị năng cũng là việc vô cùng tiêu hao thể lực bản thân, ghế sô pha ở phòng khách nào có thoải mái được như giường?

Nghiêm Phi cầm túi lên lầu hai, đuổi La Huân muốn đi theo vào ra ngoài, để anh bận những chuyện khác trong nhà—— kỳ thực là sợ vạn nhất có nguy hiểm gì hắn sẽ không cẩn thận làm bị thương em ấy.

Đóng cửa phòng trở lại leo lên trên giường, Nghiêm Phi một tay đặt ở trên túi tinh hạch đã mở ra, một cái tay khác hướng về khối kim loại buổi tối mỗi ngày bị hắn chà đạp đến chà đạp đi trong góc phòng…

La Huân nhìn cánh cửa đóng chặt thở dài một hơi, quay người quay lại tầng một. Chuyện trong nhà còn gì để làm đâu? Suy nghĩ một chút, quả thật cũng có không ít chuyện cần anh làm, tỷ như cây non trong phòng ươm giống có một số có thể cấy ghép, số lượng cây non giảm bớt vì dị biến cũng cần bổ sung lại.

Còn có một số loại rau dưa cần phải trồng thêm một nhóm cây non, chuẩn bị kỹ cho lần thu hoạch tiếp theo vân vân.

Suy tư một chút, La Huân đi vào phòng ươm giống bắt đầu bận rộn.

Phân loại từng cây non đặt vào trong mấy cái rổ nhỏ, có một số cần trồng trong nước, mang đi trồng vào giàn ống trong căn phòng bên cạnh, có một số thì lại có thể trồng trong đất, còn có nhóm lúa nước mấy ngày trước anh cố ý bồi dưỡng hiện tại đại thể cũng đã nảy mầm, hiển nhiên rất nhanh sẽ có thể trồng trong phòng ngủ căn bên cạnh.

“Giá đèn đã dựng xong, bình ắc-quy cũng sạc tràn đầy mấy cái…” La Huân vừa nói thầm vừa xách mấy cái rổ nhỏ đi tới cửa thông hai phòng, nhóc con thấy cánh cửa lớn mở ra, trước khi La Huân đi vào thì chui qua, sau đó đông ngửi một cái, tây ngửi một cái ở mấy cái giá chứa đầy đồ—— nó biết nơi này hiện tại cũng là địa bàn của nó rồi! Tuy rằng không phải muốn tới đây là có thể tới, nhưng tóm lại cũng là lãnh địa của nó nhỉ?

Trong mấy mô hình đường ống trồng rau nước đặt trên ban công trồng chủ yếu là rau dưa, tỷ như rau xà lách lá xoăn, xà lách mỡ các loại. Sát bên vách tường có mấy cái sọt nhựa, song song đặt trên giá kim loại ở chân tường. Trong mấy cái giỏ nhựa lúc này đã được lấp đầy đất, La Huân phân biệt trồng một số cây trồng khác biệt vào ——bốn phía quanh tường La Huân đã nhờ Nghiêm Phi làm một hàng lan can kim loại, nằm ngang từng hàng kéo dài tới phía dưới trần nhà, liên kết với lan can dựng thẳng lên một bên khác.

Nơi này là chỗ để cho mấy loại cây dây leo sinh trưởng, tỷ như dưa chuột, mướp, đậu đũa, đậu hà lan các loại, lúc không có cây leo lên thì máy cái giá nằm ngang này còn có thể dùng để treo đồ dùng. Mấy loại cây khác không cần leo dây thì trực tiếp trồng trong một hàng giá sắt sắp xếp trong phòng, tỷ như cà chua, quả cà, đậu tương, rau cải trắng, đậu phộng vân vân.

Ngoại trừ rau dưa, anh còn đặt ở gần ban công một cái “chậu” kim loại thấp một chút, miệng chậu rất lớn gieo hạt dưa hấu mà mọi người cùng nhau lấy được, vật này nếu có thể mọc ra được, trên một dây leo có thể kết ra không ít dưa hấu!

Mặt khác, anh lại đem vài cây non nho nhỏ trồng trong từng cái từng cái giỏ nhựa riêng lẻ, chờ hai ngày nữa nếu như mọc tốt, có thể mang ra ban công trồng—— trong này chính là hoa hướng dương, anh vẫn đang chờ đến mùa thu thu hoạch hạt hướng dương để hoặc là tự mình ăn, hoặc là duwta khoát dùng máy ép dầu đây!

Bùn đất trong nhà có chút là lấy về trước tận thế, có chút là cùng Nghiêm Phi lấy về sau tận thế—— số bùn đất này dù không ra ngoài căn cứ cũng có thể đào được rất nhiều, chỉ cần tìm một chỗ không người, đào một cái hố sâu một chút là có thể đào được đất không bị ô nhiễm quá, lại còn màu mỡ.

Hơn nữa giun đất và trùng bánh mì ăn các loại rau dưa rồi thì mập ra, trước mắt tuyệt đối có thể cung cấp đủ cho một phòng cây trồng này sinh trưởng khỏe mạnh!

Làm những thứ này xong xuôi, La Huân đấm đấm cái eo già có chút mỏi rồi gọi nhóc con quay về nhà bên. Nghiêm Phi không ở phòng khách, La Huân cũng không kinh ngạc—— hắn có thể hấp thu hết chồng tinh hạch kia mới là có quỷ! Hơn nữa Nghiêm Phi vì “dụng công” ở trên lầu còn cố ý cầm theo mấy bao bánh bích quy cùng lạp xưởng nhỏ còn sót lại trong nhà.

Không đi gọi Nghiêm Phi đang dụng công trên lầu, La Huân ở trong phòng khách đi hai vòng, cuối cùng lấy ra một gói mì ăn liền chạy vào nhà bếp nấu một bát, chen trên ghế sa lon chậm rãi ăn cùng nhóc con.

Trong phòng ngủ tầng hai, Nghiêm Phi dựa vào lưng giường, một tay cầm tinh hạch chầm chậm hấp thu, một cái tay khác lòng bàn tay hướng lên trên, cả người tinh thần đều tập trung ở trên kim loại trôi nổi ở khoảng không trước giường lớn. Một tấm lưới kim loại tinh tế dày đặc phảng phất khép lại thành một tấm vải the phiêu phù trên không trung ở giữa gian phòng, trình độ tinh tế của sợi tơ kim loại đã đạt đến cực hạn khả năng điều khiển của Nghiêm Phi, lưới kim loại kia sau khi mở ra căn bản không có cách nào triệt để dung hợp, cho nên chỉ có thể từng tầng từng tầng chồng chéo lên nhau, phiêu phù ở giữa phòng.

Khi tất cả kim loại đều trở thành một phần của tấm lưới kim loại tinh tế này, trong nháy mắt! Vải the tụ lại với nhau, lại ngưng kết thành một khối thép lớn hoàn chỉnh một lần nữa!

Khối thép biến thành lưới, lưới liền ngưng kết thành khối thép, tốc độ biến hóa này càng lúc càng nhanh, càng ngày càng cấp tốc, trôi chảy, tinh hạch còn lại trong tay Nghiêm Phi cũng dần dần ít đi, cái túi cũng xẹp xuống.

Không biết qua bao lâu, trên trán Nghiêm Phi từ lâu đã kín mồ hôi, theo thái dương của hắn, chảy xuôi qua nốt ruồi bên khóe mắt của hắn chảy xuống đến cằm nhọn, rơi trên áo ngủ, bỗng nhiên! Động tác của hắn chợt dừng lại, lưới kim loại đang xoay quanh giữa không trung cũng chỉ biến hóa đến một nửa, liền triệt để dừng lại.

Tay Nghiêm Phi từ trong túi áo duỗi ra, chộp tới tinh hạch cấp hai tản ra màu sắc kim loại vẫn luôn đặt bên cạnh, hít sâu một hơi.

Kim loại ngưng tụ lần thứ hai, chậm rãi rơi trên mặt đất. Nghiêm Phi nắm lấy tinh hạch hệ kim loại sau đó nhắm hai mắt lại, tinh thần lực trong nháy mắt câu thông với viên tinh hạch này!

Trong khoảnh khắc tinh hạch cấp hai bị hắn triệt để hấp thu, một tầng ánh sáng màu kim loại chói mắt chợt lóe lên từ thân thể hắn. Sau đó, Nghiêm Phi chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình—— thăng cấp?

“Cấp hai.” Giọng nói bởi vì thiếu nước mà có chút khàn khàn của Nghiêm Phi vang lên trong phòng. Hiện tại hắn có thể xác định dị năng của mình xác thực mới vừa lên cấp hai, nhưng dị năng cấp hai của hắn lại là khác, thậm chí hơi có sự khác biệt với các dị năng giả hệ kim loại khác. Hắn cũng không phải dị năng giả hệ kim loại chỉ có thể khống chế kim loại đơn thuần, trong lúc đang khống chế, còn có thể thao túng kim loại, nhận biết kim loại, cũng đồng thời nắm giữ năng lực giống như lực từ, có thể tùy ý điều khiển, thay đổi tất cả kim loại theo ý niệm của mình.

Lần thứ hai đem khối kim loại này huyền phù đến trước mặt, ngón tay Nghiêm Phi giật giật, cả khối kim loại cấp tốc chuyển động ở giữa không trung, không ngừng nhúc nhích, vặn vẹo. Cũng không lâu lắm, khối kim loại này nhanh chóng chia làm mấy phần.

Mỗi một phần kim loại màu sắc đều có chỗ bất đồng, hoặc đen, hoặc trắng, hoặc vàng, màu sắc cũng có đậm có nhạt.

“Đây coi như là… tinh luyện sao?” Nhớ tới trước dây La Huân còn cố ý tìm Quách đội trưởng hỏi đồng tinh khiết, Nghiêm Phi sờ sờ cằm suy tư, hiện tại bản thân tựa hồ có thể triệt để tách được tất cả vật chất bên trong kim loại, thậm chí còn có thể từ trong những vật chất chứa đựng nguyên tố kim loại khác phân giải ra kim loại để cung cấp cho bản thân sử dụng, bởi vậy, hắn cần gì tự hắn cũng có thể làm ra được…

Đương nhiên, loại hình phân giải này cũng là có hạn chế, trong vật thể ẩn chứa nguyên tố kim loại có tỉ trọng càng lớn càng dễ phân giải, nếu không thì trong thân thể, trong thực vật đều chứa các loại nguyên tố kim loại, hắn lại có thể điều khiển được, vậy còn không phải có thể giết chết một người dễ như ăn cháo sao?

Cho nên loại tinh luyện, phân giải này, cũng chỉ có thể áp dụng với quặng sắt, mỏ đồng thạch các loại vân vân. Đương nhiên, đợi đến khi cấp bậc càng cao hơn thì không nói trước được.

Nghĩ, lần thứ hai vo những kim loại đã phân giải riêng rẽ lại thành một cục, nhìn quả cầu kim loại bé nhỏ rơi trên mặt đất, Nghiêm Phi hơi nhíu mày: “Hình như thể tích nhỏ đi? Lẽ nào thật sự có thể tinh luyện? Nhưng thứ bị loại bỏ ra đâu? Hay là nói, đây đơn thuần chỉ là gia tăng mật độ?”

Rất nhiều thứ còn đợi khai phá, nhưng bây giờ chuyện cần ưu tiên nhất chính là—— rửa ráy!

La Huân nghe thấy trên lầu có tiếng cửa mở thì liền vội vàng đứng lên đón, thấy quần áo Nghiêm Phi mặc tựa hồ đã ướt sũng mồ hôi, đang từng bước từng bước đi xuống liền vội vã vài bước đi tới: “Sao không thay quần áo trước rồi hãy xuống?”

Nghiêm Phi cười lắc đầu một cái: “Người bẩn thì thay làm gì? Anh tắm trước.”

“Ra nhiều mồ hôi như vậy mà muốn đi tắm ngay? Không được, bị cảm lạnh thì làm sao!”

“Không có chuyện gì, anh mới vừa thăng cấp, tinh thần rất khỏe mạnh.” Nghiêm Phi tâm tình rất tốt giơ tay ôm eo La Huân, “Cùng tắm?”

La Huân tức giận lườm hắn một cái vỗ bỏ tay hắn, quay người đi vài bước lại chạy về bên cạnh bàn rót một chén nước ấm: “Trước tiên uống nước rồi đi tắm.”

Nghiêm Phi uống nước xong vẫn lôi kéo La Huân vào trong phòng tắm, tắm uyên ương gì đó so với tắm bình thường thì tốn thời gian hơn nhiều, La Huân vốn còn đang kìm nén một bụng lời muốn hỏi tình huống thăng cấp dị năng của Nghiêm Phi mãi đến tận hai giờ sau mới đỡ cái eo già được hàng kia đỡ đi ra ngoài—— trong nhà có nhiều nước quý giá như vậy à? Ngày hôm nay anh một hơi tắm hai lần, hai lần! Quả thực là Tội! Ác! Cùng! Cực!

Mà chờ lúc hai người đi ra thì… cũng đã gần một giờ sáng được không?

Sáng hôm sau còn phải đi đến tường thành làm việc, La Huân kéo cái eo già đau nhức bò lên trên tầng hai, trước khi mơ mơ màng màng ngủ mất thì hỏi chuyện liên quan tới dị năng của Nghiêm Phi, kết quả còn chưa nghe rõ lời giải thích của hắn đã ngủ mất. Mãi đến tận hôm sau khi hai người đến tường vây mới hiểu rõ ràng tình hình sau khi hắn thăng cấp dị năng.

Đầu tiên, dị năng của Nghiêm Phi xem như là hệ kim loại biến dị, không phải dị năng hệ kim loại cao cấp, chỉ là khi hắn ở cấp một thì mạnh hơn rất nhiều so với những người có dị năng kim loại cấp một phổ thông khác. Thứ yếu, dị năng kim loại cấp hai có thể đối với cuộc sống sinh hoạt trong tương lai của hai người tăng cao không ít tiện lợi, tỷ như kim loại mật độ càng cao có thể gia cố vũ khí, trình độ rắn chắc dụng cụ của bọn họ, tỷ như có thể gia công độ tinh khiết cao hơn cho một loại kim loại nhất định nào đó —— nếu như đặt ở trước tận thế, skill này của hắn nói không chừng còn có thể xem là bàn tay vàng luyện kim, tỷ như từ các loại kim loại đầy tạp chất phân giải ra vàng, bạc các thứ.

Mặt khác, sau khi Nghiêm Phi thăng cấp lực khống chế lên kim loại càng nhanh hơn, ít nhất ngày hôm sau khi làm việc, nếu như hắn không tận lực khống chế tốc độ dị năng của mình, tốc độ kia sợ rằng nhất định sẽ lần thứ hai làm kinh sợ mấy người trong đội.

————————

Từ sau khi La Huân đem gỗ trồng nấm chuyển về phòng ươm giống, mấy cây non nhà anh sinh trưởng rất là khỏe mạnh. Khi đã xác nhận được chuyện cây nấm độc thật sự có thể làm giảm bớt tỷ lệ hạt giống, cây non bị biến dị, La Huân liền nói chuyện này cho nhóm Lý Thiết.

Nhà Lý Thiết tựa hồ bởi vì tương đối nghiêm túc lọc nước, dù trồng hoa gieo hạt cũng đều dùng nước đó, cho nên tỷ lệ cây trồng biến dị trong nhà xác thực thấp hơn nhiều những gia đình khác. Nhưng dù là như vậy cũng không thể cao như nhà La Huân, bởi vậy khi biết nấm lại còn có hiệu quả như thế, mà sau khi chiết xuất độc nấm còn có tác dụng giết tang thi, mấy người Lý Thiết lần thứ hai phấn chấn.

“Chờ lần sau đi ra ngoài, chúng ta cũng đào nhiều rễ cây về!” Khi biết được tin tức này, Lý Thiết bọn họ liền lập tức vung nắm đấm nóng lòng muốn thử, quyết định mục tiêu cảu lần ra ngoài sắp tới.

Gần đây công việc của Lý Thiết bọn họ bởi vì đã đi vào hoạt động, cho nên thời gian tan tầm sớm hơn không ít, cũng bình thường hơn. Trước đây giờ bọn họ tan tầm cùng giống như việc Chương Tố đột nhiên tăng ca, sớm thì bảy, tám giờ, muộn thì có thể về đến nhà trước mười hai giờ là tốt lắm rồi. Gần đây sau khi hoàn thành xong phần công việc gấp gáp kia, thời gian tan tầm của bọn họ rốt cục xác định là năm giờ chiều mỗi ngày, có thể ăn cơm tối rồi mới về nhà.

“Trồng được nấm tôi sẽ gia công thành đạn đặc thù, khi gặp phải tang thi cao cấp khó đối phó có thể sử dụng.” Nghiêm Phi nói cho nhóm Lý Thiết phương hướng sử dụng, loại nấm này lực sát thương mạnh, hai ngày nay lúc bọn họ xây tường vây luôn nghiên cứu nó, từ khi La Huân dùng cung tên kiểu mới do Nghiêm Phi đặc chế, phương thức công kích hung tàn kia khiến La Huân cảm thấy dùng vật này bắn giết tang thi cấp một, hai quả thực là một loại hành vi lãng phí!

“Vâng vâng vâng!” Nhóm năm người sinh viên gật đầu liên tục, tuy rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy loại đạn đặc thù kia khi công kích tang thi có bao nhiêu lực sát thương, nhưng bọn họ hết sức rõ ràng thực lực của Nghiêm Phi cùng La Huân, nếu hai người bọn họ nói lực sát thương lớn, vậy thì tuyệt đối là rất lớn!

“Chúng ta lúc nãy về nhà có gặp được chị Từ, nghe các cô ấy nói, dị năng của Tiểu Nhiên Nhiên đã có thể nắm giữ thành thục, lần sau đi ra ngoài cạm bẫy của chúng ta sẽ phải trông cậy vào con bé rồi!” Hà Kiền Khôn bỗng nhiên hưng phấn nhắc đến Vu Hân Nhiên.

Hàn Lập ở một bên đánh gãy hưng phấn của cậu ta: “Cũng đừng quá hi vọng, Tiểu Nhiên Nhiên mới bao tuổi? Dù thật sự có thể cùng chúng ta đi ra ngoài, nhìn thấy đám tang thi đó còn có lá gan để dùng dị năng à?”

“Đúng vậy! Mang đứa bé nhỏ như vậy ra ngoài, thực sự quá không có nhân đạo…” Ngô Hâm cũng có chút không đành lòng.

Nói tới chuyện này, trong lòng mọi người đều có chút không chắc chắn, mang theo trẻ con đi ra ngoài nếu bởi vì quá sợ sệt không dám sử dụng dị năng còn chưa tính, nếu như vạn nhất khóc nháo lên…

La Huân cười an ủi bọn họ nói: “Không cần lo lắng, hai người chị Từ sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Chớ xem thường kiên định chấp niệm của phụ nữ trong mạt thế, càng đừng xem thường can đảm của bọn nhỏ, càng không thể coi thường sự dạy dỗ huấn luyện của đoàn trưởng Hoa Mân Côi dong binh đoàn. Không thấy cô bé con kia từ vài ngày trước khi nhìn thấy những người này sợ đến mức chỉ muốn trốn sau lưng người lớn, đến ngày hôm qua đã có thể đứng trước mặt Chương Tố khen y “Chị gái này lớn lên thật là xinh đẹp!”.

Lúc đó, đứa nhỏ vừa nói ra câu đó, Vương Đạc sợ hãi ôm eo Chương Tố lôi kéo vào trong căn phòng bên cạnh, chỉ lo nữ vương đại nhân dưới cơn nóng giận tắm máu tất cả người sống có mặt trong phòng 1601 khi đó.

Dù hồi đó Chương Tố sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, Hân Nhiên nho nhỏ vẫn như trước dùng khuôn mặt hơi có chút khiếp đảm hồ đồ mà khờ dại cười cười, cười đến khiến Chương Tố chỉ có thể đem một ngụm lão huyết hợp mật nuốt trở về.

————————

Mãi đến tận khi nhà La Huân đã trồng ra được một đợt nấm mới, cũng thu hoạch tất cả và xử lý tốt cất vào bình thủy tinh làm đồ dự bị; mãi đến tận khi Lý Thiết bọn họ biết được hiệu quả trị liệu của nấm gỗ nên chuẩn bị lần ra khỏi thành này sẽ lấy chút gỗ về trồng nấm; mãi đến tận khi La Huân sắp quên luôn chuyện liên quan đến tT giáo sư và thí nghiệm nấm thì —— điện thoại của anh vang lên.

Không cần hỏi, người gọi điện thoại tới chính là Tư giáo sư, La Huân nhìn thấy cái tên này hiện trên màn hình đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi mới vội nhận.

“Tiểu La a?” Giọng Tư giáo sư truyền ra, xác nhận là La Huân không sai mới hạ thấp giọng nói với anh, “Chuyện về nấm trong nhà cậu, còn có việc lần trước chúng ta nói trong điện thoại, cậu tạm thời không nên nói ra ngoài.”

La Huân trong lòng tính toán một lát, phỏng chừng có thể là quân đội lo lắng bản thân loại nấm này có hiệu quả ăn mòn cường đại, cho nên không dám để người bình thường trong căn cứ trắng trợn nuôi dưỡng. “Há, tôi biết rồi, đúng rồi, thí nghiệm ngài lần trước nói…”

“Quả thật có hiệu quả nhất định, nhưng phải ứng dụng cụ thể.” Có một số việc có quan hệ cơ mật, cũng không thể giải thích rõ ràng với La Huân chỉ người bình thường, chỉ là bởi vì loại nấm này do cậu ta phát hiện sớm nhất cho nên Tư giáo sư mới phải dặn cậu ta một chút, “Nấm trong nhà cậu mau chóng xử lý hết đi, vật này mặc dù quả thật có chút hiệu quả trong phương diện đối chiến, nhưng bản thân nó thực sự quá nguy hiểm, trong nhà ngàn vạn không thể lén lút bồi dưỡng!”

La Huân trầm mặc một chút mới lên tiếng: “Số nấm đó sau lần trước ngài nói qua tôi cũng đã xử lý xong. Nhưng mà Tư giáo sư, không biết có phải là ảo giác hay không, từ sau khi nấm mộc trong nhà tôi đều bị xử lý hết thì tỷ lệ biến dị của những hạt giống kia hình như tăng cao hơn… Tôi cảm thấy trong chuyện này có quan hệ gì hay không?” Tất nhiên Tư giáo sư đã yêu cầu mình xử lý hết số nấm mộc đó lần nữa, La Huân đương nhiên sẽ không tự gây phiền phức mà nói nhà mình còn muốn giữ lại, nhưng chuyện nấm có thể cải thiện tỷ lệ biến dị thực vật này, nên nhắc nhở quân đội một chút, ít nhất có thể bảo đảm sản lượng lương thực trong căn cứ cũng là một chuyện tốt.

Về phần nấm mộc trong nhà? Vẫn nên lưu lại trong phòng ươm giống nhà mình thôi, căn bên cạnh tạm thời không thể quang minh chính đại trồng vật này, nhỡ đâu vạn nhất ngày nào đó mấy người Tư giáo sư nảy sinh ý nghĩ bất chợt chạy đến nhà mình, thấy chúng thì sẽ phiền toái.

Tư giáo sư vội vã ghi nhớ điểm này, liền dặn lần thứ ba—— coi như nấm thật sự có quan hệ với tỷ lệ thực vật biến dị, cũng không nên mang trong lòng may mắn mà trồng loại thực vật nguy hiểm như vậy ở nhà mình. Đối với người bình thường mà nói, ở trong nhà trồng loại độc nấm nguy hiểm này sơ ý một chút nhất định sẽ hại đến mình và người nhà.

Kỳ thực Tư giáo sư cùng quân đội lo lắng rất chính xác, dù sao vật này cũng là thứ nguy hiểm, trời mới biết người ở cùng chúng nó mỗi ngày trong thời gian lâu dài có thể có nguy hiểm gì hay không? Tuy rằng tạm thời còn chứ phát hiện, chỉ khi nào có nguy hiểm thật, ngược lại lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ để khóc!

La Huân cũng chính là ỷ vào kinh nghiệm đời trước mới dám sau khi cố ý nhắc nhở chuyên gia người ta rồi mà nhà mình còn lớn gan trồng loại thực vật này, nếu không phải, anh cho dù có gan to bằng trời cũng không dám tiếp tục trồng loại thực vật vừa nhìn đã thấy vô cùng nguy hiểm này trong nhà.