Chương 127: Tránh xa bát quái

La Huân vừa lên lầu vừa nói thỉnh thoảng còn túm cái đuôi lông xù xù của nhóc con bên người, mặc dù bây giờ nó đã có thể tính là một “nhóc to xác” nhưng tên mà~ không cần để ý chi tiết nhỏ làm gì.

Hai người một chó về đến nhà, La Huân và Nghiêm Phi thay quần áo chuẩn bị đi tắm trước, nhóc con đi thẳng đến cái đệm cạnh ghế sô pha trong phòng khách, đầu chó nằm nhoài trên một khối đá óng ánh to cỡ quả bóng chuyền.

Vật này chính là tinh hạch trong đầu con vịt lớn mà tháng trước khi mọi người đi ra ngoài đánh được, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà từ khi mang vật này về thì nhóc con cực kỳ thích vây quanh vật này, lúc ngủ cũng sẽ không quấn lấy hai người, coi đầu gối của hai người làm gối mà sẽ gối lên hoặc ôm viên đá này.

Theo cách nó của La Huân thì là “Để nó ôm ngủ đi, dù sao hiện tại khối đá này cũng không có tác dụng gì, vạn nhất nó ôm ngủ rồi có thể ngủ ra dị năng thì sao?”, vì vậy La Huân bọn họ hiện tại hoàn toàn không quan tâm đến nó, coi món đồ này như đồ chơi để nó ôm ngủ.

Lúc chạng vạng, ăn cơm tối xong mọi người lần thứ hai tập hợp mở họp. Một đám người vây quanh một cái bàn bắt đầu thảo luận—— ngày mai đi đánh tinh hạch? Hay là đi tìm một nhà xưởng sản xuất giấy vệ sinh?… Được rồi, cái vấn đề thảo luận này quả thật có chút kỳ quái.

“Bây giờ vấn đề là —— chúng ta đến nhà xưởng trước tận thế sản xuất giấy vệ sinh thì nhất định có thể tìm được giấy vệ sinh thành phẩm sao?” Chương Tố liếc nhìn cái dép lê lỏng lẻo trên chân La Huân, y cũng rất khó chịu đối với giấy vệ sinh căn cứ phát ra hiện nay, nhưng không sảng khoái cũng vô dụng thôi —— không mua được loại chất lượng tốt hơn! “Coi như chúng ta đến nơi có thể tìm được dây chuyền sản xuất giấy vệ sinh—— các cậu cảm thấy chúng ta có thể vận chuyển về được không?”

Mỗi khi nghe y hỏi ngược lại một lần, La Huân liền cảm thấy đầu gối của mình trúng một phát đạn, hiện tại hai cái đầu gối tất cả đều bị y bắn trúng không đứng thẳng nổi.

Nghiêm Phi tằng hắng một cái giải vây cho người yêu nhà mình: “Tôi thật ra cảm thấy chúng ta có thể ưu tiên cân nhắc thay bồn nước—— đổi thành loại tự động xả nước, chính là loại cần phải cắm điện và có thể tự động phun nước lên phía trên ấy, tuy rằng phí điện nhưng… bớt giấy.” Tiêu hao phẩm sớm muộn cũng sẽ có ngày dùng hết, bọn họ thực sự không cần phải xoắn xuýt vấn đề này—— dù sao thời điểm đó mọi người cũng đều không được dùng. Mà nghĩ vì thân ái nhà mình, hắn vẫn cảm thấy tốt nhất vẫn nên đổi một cái bồn cầu có thể phun nước.

La Huân xoa tóc, trong lòng yên lặng oán giận sao lúc trước mình không nghĩ việc thay bồn cầu? Không thì hiện tại cũng không phải xoắn xuýt chuyện như vậy —— nếu như lúc trước anh thật sự muốn đổi, phỏng chừng anh vừa đi khảo giá thì sẽ bỏ qua luôn, có tiền mua cái kia còn không bằng nhiều mua thêm chút vật tư hạt giống mới là lợi ích thực tế.

“Nhưng chúng ta cũng không biết chỗ nào trong nội thành có bán thứ này mà?” Lý Thiết nhấc tay.

Nghiêm Phi bỗng nhiên đứng dậy: “Tra trên mạng một chút, chúng ta bây giờ có thể tra được trước tận thế trên bản đồ có đánh dấu những chỗ nào.”

La Huân cực kỳ ngượng ngùng kiểm điểm bản thân: “Cái kia… Tôi chỉ tùy tiện nhắc như vậy thôi, chúng ta không cần cần phải đi tìm vật này…”

Hà Kiền Khôn vỗ vỗ vai anh: “Kỳ thực em vẫn cảm thấy… Khụ khụ, em đi nhà cầu không lớn… Có thể đổi loại có thể xả nước là tốt nhất.”

Từ Mân và Tống Linh Linh cũng che miệng lại cười ngã vào nhau: “Đi tìm một chút đi, nếu có thể đổi là tốt nhất.” Hai cô gái ở phương diện này còn khó chịu hơn so với đàn ông, không thoải mái, đặc biệt là khi mỗi tháng bản thân các cô luôn có mấy ngày vô cùng tốn giấy—— trong tận thế cũng không có băng vệ sinh.

Mọi người tra xét một vòng, cuối cùng đưa mắt đặt ở một chỗ —— “Trung tâm thương mại Kim Long” bọn họ đã từng đi qua hồi tận thế sơ kỳ, cách nơi này không quá xa, lần trước khi nội thành bị dội bom nó không bị lan đến.

Đây là trạm đầu tiên mọi người hành động tập thể sau khi mô hình tiểu đội Trạch Nam vừa được hình thành, La Huân bọn họ đã từng chiến đấu càn quét nơi này.

Tuy rằng không xác định được nơi này có bồn cầu bọn họ yêu cầu không, nhưng dù sao cũng đáng tin hơn những nơi khác nhiều, hơn nữa khoảng cách cũng không coi là xa xôi.

La Huân vốn định biểu thị không cần phải đến nơi này tìm đồ, mà những người khác nhất trí quyết định —— có thể thuận lợi đi đến tòa nhà vẫn chưa bị tổn hại đi dạo. Dù sao, trước đó bọn họ vẫn luôn đi đến những nơi đã bị oanh tạc hủy hoại đến thất linh bát lạc, hơn nữa phía nam nội thành tang thi rõ ràng cao cấp hơn một chút so với mặt phía bắc, lần trước còn gặp một con động vật biến dị hình thể khoa trương. Có lẽ những nơi khác sẽ có hệ số an toàn cao hơn chút.

Hơn nữa địa điểm lúc trước bọn họ mỗi lần đều đi, một đường đi đến phế tích chẳng tìm thấy thứ gì không nói, kim loại dọc đường gần như đã bị Nghiêm Phi càn quét hết, đi dạo dò đường mặt phía bắc cũng tốt.

Trọng yếu hơn là tinh hạch bọn họ lấy được lần trước nhóm Nghiêm Phi còn chưa hấp thu xong, lần này dù không đánh được nhiều tang thi thì vấn đề cũng không lớn.

Vì vậy, mọi người liền vui vẻ quyết định như vậy.

Sáng sớm hôm xuất phát đoàn người tập hợp ở dưới lầu, mục đích hôm nay của bọn họ khác với dĩ vãng, biến số cũng càng nhiều hơn, bởi vậy cảm giác mong đợi cùng cảm giác thấp thỏm của mọi người đối với lần ra ngoài này cũng cao hơn lúc thường nhiều.

Mấy chiếc xe nhìn dữ tợn hơn nhiều so với lúc thường, ngoại trừ khung xe đã hoàn toàn không nhìn ra tạo hình xe lúc ban đầu, lúc này đang xếp thành một hàng chạy về hướng cổng căn cứ.

Đầu tiên là đi ngang qua “pháo đài” quân doanh cao lớn ngăm đen, đi qua cao tường vây to rộng lớn trong thành, cuối cùng, mọi người đi tới tường ngoại vi dữ tợn uy mãnh.

“Vừa nãy tường vây chúng ta đi ngang qua kia là gì vậy? Trong căn cứ muốn xây thứ gì sao?” Hà Kiền Khôn ngồi sau xe khi xe sắp chạy ra khỏi cổng thành thì không nhịn được hỏi.

“Chỗ cậu nói hình như là tân thành thì phải?” La Huân nhớ lại một chút nhìn Nghiêm Phi trưng cầu ý kiến.

Nghiêm Phi gật đầu: “Đúng là tân thành.”

“Tân thành lẽ nào cũng phải xây tường vây sao?!” Ngô Hâm kinh ngạc thốt lên một tiếng, tân thành vốn dĩ chỉ là nơi ở phân riêng cho các tiểu đội dị năng giả, nếu để bọn họ cũng xây loại tường vây cao to hai lớp từ kim loại và đất thì sẽ khiến người bên ngoài bất bình! Bọn họ là dị năng giả, sức chiến đấu của người bình thường không bằng bọn họ mới càng cần phải được bảo vệ tốt mà!

“Không, hẳn là do chính bọn họ tìm dị năng giả hệ đất đến xây tường vây.” Nghiêm Phi mở ra hai tay biểu thị, “Không nghe nói dị năng giả hệ đất của quân đội có nhiệm vụ mới, hiện tại dị năng giả hệ đất của quân đội không phải đang chờ xây dựng cầu vượt kim loại thì cũng đang xây dựng công sự phòng ngự ở bên ngoài căn cứ, hoặc là làm hậu cần cùng ra ngoài với các tiểu đội. Cũng không có ai tìm đến tiểu đội kim loại đề xuất nhiệm vụ mới nào.”

Cho nên phỏng chừng tường vây ngoài tân thành nếu không phải là công sự phòng ngự do các dị năng giả sống bên trong thành làm ra, thì chính là bọn họ học theo đám người trong căn cứ hiện tại âm thầm dùng tiền tìm người đến làm cho mình.

“Tiểu khu chúng ta…” Hà Kiền Khôn mới vừa nói ra câu đầu đã lắc đầu nuốt nội dung muốn nói phía sau xuống, tuy rằng cậu ta rất muốn chỗ tiểu khu mình ở an toàn hơn, nhưng bên trong tiểu khu chỗ nào cũng có người, tuyệt đại đa số đều là người mỗi tháng trả tích phân nhất định để thuê phòng, tính lưu động rất mạnh, dù bọn họ muốn xây tường vây để tăng mạnh tính an toàn của tiểu khu thì cũng không có cách nào liên hợp với các hộ gia đình khác. Chỉ có thể tạm thời không suy nghĩ đến nữa.

Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ cân nhắc đến sự an toàn của mọi người, cũng vì có thể làm cho lực công kích trên mỗi chiếc xe đạt tối đa, cho nên gần đây mỗi lần ra ngoài căn cứ số người ngồi trên mỗi chiếc xe đều là phân phối bình quân. Trên xe La Huân có dị năng giả là Nghiêm Phi, cùng xe chính là La Huân có kỹ năng xạ kích cao nhất, thêm Hà Kiền Khôn và Ngô Hâm. Trên xe đi ở giữa là Tống Linh Linh mang theo Tiểu Hân Nhiên, cùng xe còn có Hàn Lập và Lý Thiết. Trên chiếc xe cuối cùng là Chương Tố và Từ Mân, Vương Đạc phụ trách lái xe.

So sánh với nhau thì trên chiếc xe đi giữa hỏa lực kém hơn một chút, nhưng dị năng của Tiểu Hân Nhiên khi dùng để cuốn lấy mục tiêu công kích thì lại dùng tốt hơn dị năng của người khác. Mà Tống Linh Linh trải qua thời gian dài rèn luyện, rốt cục cũng có thể làm ra mũi tên nước áp súc với lực công kích không thua gì sử dụng cung tên. Đương nhiên, loại dị năng này khi đối mặt với tang thi cao cấp bên ngoài thân có hiệu quả cường hóa thì cũng không có hiệu quả quá lớn, nhưng dùng để bắn mắt của chúng nó hoặc một số vị trí bạc nhược trên người mục tiêu thì rất phù hợp.

Nhận nhiệm vụ, đăng ký xuất môn. Đoàn xe cùng các đoàn xe khác đồng thời mênh mông cuồn cuộn ra khỏi cửa thành.

Mục tiêu hôm nay của nhóm La Huân là khu kiến trúc còn chưa hoàn toàn sụp đổ trong nội thành, tuy khác mục đích nhưng lại cùng hướng với những tiểu đội khác. Cho nên dọc theo đường đi đều có thể nhìn thấy không ít xe cộ đồng hành, đối diện cũng không thiếu tiểu đội đang chạy về căn cứ.

Trên con đường này số lượng tang thi cũng không nhiều, có lúc có thể nhìn thấy một ít tang thi lung lay lúc lắc chạy a chạy đuổi theo một số xe cộ từ xa. So với tang thi nhóm La Huân gặp phải khi đi dọc theo khu phế tích phía nam thì rải rác hơn nhiều, số lượng cũng ít hơn một chút.

Lái đi ra ngoài không tới nửa giờ lộ trình, đoàn xe phía trước bỗng nhiên ngừng lại, La Huân bọn họ không thể không giảm tốc độ đứng ở ven đường, sau đó liền phát hiện… Trên đường phía trước có người đang ác chiến.

Đúng, là ác chiến giữa tiểu đội, không phải người sống đánh tang thi.

Ba chiếc xe đứng song song gần như hòa mình vào các kiến trúc phế tích xem trò vui, đoàn xe khác cũng phải dừng lại xem trò vui, hoặc là đi đường vòng rời đi.

“Ông trời, chuyện này có thể còn náo nhiệt hơn nhiều so với đánh tang thi đấy.” Mấy người sau khi dừng xe lại Vương Đạc liền một mặt hưng phấn rướn cổ lên ý đồ xem xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.

La Huân quan sát một chút chân mày hơi nhíu lại: “Quay về xe, chuẩn bị đi đường vòng.”

“Đội trưởng, đi đường vòng thì thời gian…” Hà Kiền Khôn cúi đầu xem điện thoại của mình rồi lại nhìn phía trước đang đánh nhau ầm ĩ, bỗng nhiên “Ầm ầm” một tiếng, không biết vị dị năng giả nào đánh trúng một tòa nhà bên đường, tòa nhà kia bị nổ ra một cái hang lớn, đá vụn, gạch miếng, kính vỡ rơi ào ào xuống.

“Đi thôi.” La Huân vung vung tay, ra hiệu tất cả mọi người đều lên xe. Nhìn thấy tình huống như thế các thành viên của tiểu đội Trạch Nam rốt cuộc không còn tâm tư xem náo nhiệt, tất cả đều vội vã lên xe chuẩn bị rút đi —— đây chính là đồng bào đánh nhau! Thật hung dữ!

Ngồi vào trong xe nghiên cứu địa đồ một chút, La Huân đã chọn một con đường nhỏ cách cầu cao một chút, đánh xe chuyển hướng, cũng lấy máy bộ đàm ra——trước khi đi làm nhiệm vụ lần này không lâu bọn họ mới vừa đổi lấy. “Theo xe của tôi, quay lại đi một đường khác về hướng đông.”

“Đã rõ, lão đại, vừa nãy những người kia xảy ra chuyện gì?” Giọng Lý Thiết truyền ra từ loa bộ đàm trở nên hơi quái lạ, trong căn cứ tuy rằng cũng sẽ thường xuyên phát sinh ẩu đả, nhưng bởi vì Lý Thiết bọn họ mỗi ngày đi làm ở địa điểm cố định, tan tầm cũng về nhà luôn, cơ hội có thể vây xem ác chiến, đánh nhau ở khoảng cách gần sẽ khá ít, cho nên vô cùng hiếm thấy.

Ngược lại là La Huân, Nghiêm Phi bởi vì nhiệm vụ thường xuyên phải đi lại trong căn cứ, hoặc là leo lên cao xây tường vây, cầu nối các loại, đứng cao nhìn xa nên từng thấy không ít.

“Phỏng chừng nếu không phải trước đây có thù hận nên ra căn cứ để giải quyết thì chính là nhiệm vụ xung đột, xung đột lợi ích.” La Huân đối với chuyện này không có chút nào bất ngờ, đời này anh sinh hoạt vô cùng có quy luật, dù có thể nhìn thấy chuyện đánh nhau ở nơi xa cũng không có cách nào đến gần vây xem. Ngược lại là đời trước… Dù anh không cố ý hỏi thăm cũng có thể từ con đường khác, từ những sạp bán món ăn ở trong căn cứ hỏi thăm được các loại tin tức bát quái, thậm chí đến lúc chết cũng chết khi hai nhóm người ác chiến…

Bây giờ suy nghĩ một chút, quả nhiên chỉ có rời xa bát quái mới có thể an toàn! Nhìn anh đi, đời này không bát quái, không xem trò vui, không chỉ riêng chất lượng sinh hoạt tốt hơn rất nhiều mà còn sẽ không gặp phải những nguy cơ kinh khủng cùng đau khổ rồi!!

Đoàn người đi đường vòng rời đi, trước bọn họ vốn là dự định thuận theo con  đường dưới cầu vượt chạy thẳng đến phố bán vật liệu xây dựng—— bởi vì khi tận thế vừa tới không bao lâu cầu vượt cũng đã không thể bảo đảm an toàn nữa. Nhưng vừa nãy trên đường có người cản đường, bọn họ cũng chỉ đành phải đi đường vòng.

Khoảng chừng hơn một giờ sau bọn họ mới đến nơi cách mục tiêu không xa. Thành thật mà nói, lần này thật sự tiến vào nội thành, rất nhiều tình hình cũng không giống như trước đây. Tuy rằng nơi này không hoang vu giống phía nam nội thành, giống như là một bên là đâu đầu một bên là cuối phế tích vậy, nhưng phòng ốc, đường phố thậm chí cây cối hai bên đường đều vì người bình thường mang theo vũ khí, dị năng giả vào thành sưu tập đồ vật, cùng với nhóm tang thi dắt tay mà biến thành đống đổ nát hoang tàn.

Đa số cửa sổ của các phòng ốc, tòa nhà trong nội thành đều đã nát, hoặc là chẳng còn gì, cửa của tất cả cửa hàng đều mở ra, không ít cánh cửa của một số cửa tiệm cũng bị mất, tất cả đồ đạc có thể dời đi bên trong đều không còn một cái nào.

Đương nhiên, cũng không thiếu cửa hàng không ai để ý tới, bị móc sạch hết đơn giản là một ít cửa hàng nguyên liệu nấu ăn, quần áo, cùng với một ít gia cụ, tủ có chứa tài liệu gỗ.

Nghiêm Phi quay việc vừa đi vừa tiện tay thu thập vật liệu kim loại xung quanh, bởi vì phương hướng này khó tránh khỏi sẽ gặp phải tiểu đội vào thành làm nhiệm vụ, cho nên hắn cũng không dám như trước đây làm một quả cầu sắt lớn lăn theo bên cạnh xe, nhưng như vậy hắn cũng chỉ có thể “thiếp vàng” lên xe mình cùng hai chiếc xe phía sau, nhưng có thể thiếp có thể thiếp được bao nhiêu chứ?

La Huân lái qua một chỗ ngoặt, thấy phụ cận không có ai mới ra hiệu cho mọi người tạm thời dừng xe, nháy nháy mắt với Nghiêm Phi bên cạnh: “Chuẩn bị kim loại làm chiếc xe.”

“A?” Đừng trách Nghiêm Phi không phản ứng kịp, đổi thành ai cũng không có cách nào hiểu rõ ý của La Huân ngay.

“Em nói là, anh dùng kim loại mô phỏng theo ngoại hình ô tô làm một chiếc xe kéo theo bên cạnh chúng ta, trước tiên làm thành xác không, chờ trên đường đi lấy được nhiều kim loại hơn thì sẽ bổ sung cho nó. Nếu như thu thập được nhiều vật liệu hơn thì có thể làm thành xe jeep cỡ trung, cuối cùng có làm thành xe tải cỡ lớn cũng được luôn!”

“…” Nghiêm Phi không thể không thừa nhận, đây thật sự là một biện pháp, hơn nữa vừa không gây chú ý vừa thực dụng, vợ mình sao thông minh như vậy chứ? Nghĩ vậy, mặc kệ tiếng hoan hô nịnh hót của hai người Hà Kiền Khôn cùng Ngô Hâm “Anh La thông minh quá!” “Anh La quá lợi hại” đang đứng phía sau, hắn đến gần hôn một cái coi như khen thưởng~.

Hai nhóc lưu manh bị một màn này kích thích ôm nhau gào khóc hu hu: “Sao các anh kích thích hai chúng em? Không tử tế rất không tử tế!”

“Các cậu cũng có thể cùng nhau mà, chúng tôi không ngăn cản.” La Huân rất không chịu trách nhiệm nói, liếc trắng mắt lườm bọn họ một cái.

Hai người Hà Kiền Khôn và Ngô Hâm ngồi sau xe u ám nhìn La Huân, Nghiêm Phi thì lại trực tiếp phất tay thu thập kim loại có thể tìm tới ở phụ cận lại một chỗ bắt đầu làm… ô tô.

Nên nói là đẳng cấp dị năng của Nghiêm Phi lại được đề cao cho nên có thể hấp thu nhiều kim loại đến đây hơn? Hay thật sự là do chung quanh đây không có dị năng giả hệ kim loại tới, cả mỏ vàng lớn như vậy vậy mà không có người nào đến đào?

Ngược lại Nghiêm Phi tùy tiện ngoắc ngoắc tay liền làm ra một chiếc xe ô tô, sau khi suy nghĩ một chút, xe ô tô biến thành một cái thẻ nhỏ giữ không trung.

Nghiêm Phi không tỉ mỉ tìm tòi chi tiết kim loại, cũng không khuếch trương phạm vi lớn cũng đã có thể tích góp ra một chiếc xe, nếu để tâm một chút thì bọn họ lần này trở lại tuyệt đối có thể “lái” nhiều hơn ba chiếc xe tải lớn về căn cứ. Đáng tiếc là bọn họ cũng không cần mang nhiều kim loại như vậy về nhà —— đồ đạc trong phòng đã chuẩn bị xong rồi.

Đương nhiên, sau khi trở về còn có thể tiếp tục gia cố tòa nhà và vân vân.

Làm xong chiếc xe này rồi Nghiêm Phi cười nói với La Huân: “Chúng ta sau khi trở về có thể gia cố lán xe của chúng ta thêm một chút.” —— diện tích bên trong tiểu khu càng ngày càng nghiêm trọng, một ít đất trống trong tiểu khu tạm thời đã có người vào ở, không biết đã có bao nhiêu vụ cãi vã giữa người không có tiền mời người xây nhà và người chiếm nhiều diện tích xây nhà. Xe của nhóm La Huân để ở dưới lầu, nếu vạn nhất ngày nào đó có người không có mắt đến tìm phiền toái lời nói… Vẫn nên dự phòng sớm một chút mới tốt.

La Huân nghe tiếng: “Vậy dứt khoát làm nhiều hơn chút nữa, dù sao phỏng chừng lát nữa anh cũng phải dùng tới những thứ này.” Bọn họ sưu tập đồ đạc một hồi Nghiêm Phi phải nhờ vào những thứ này để làm vũ khí hoặc là dụng cụ phòng hộ, nói không chừng sẽ có tiêu hao, cho nên Nghiêm Phi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng nhiều một chút. Hơn nữa ai cho chiếm chỗ dưới lầu? Bọn họ cũng cần sử dụng được không?

Nghiêm Phi cười cười, ra hiệu La Huân tiếp tục lái xe về phía trước, hắn chỉ cần hướng ven đường ngoắc ngoắc tay, động động dị năng là có thể làm được việc này, căn bản không cần phí sức làm gì.

Đi qua hai khúc cua —— ở giữa có tòa nhà bị sụp đổ, chặn đường xe đi. Cuối cùng nhóm La Huân mới tới đích đến của chuyến đi này.

“Ông trời… Nơi này đã biến thành như vậy.”

Lúc trước bọn họ từng tới siêu thị vật liệu xây dựng, lúc này tất cả kính trên cửa chính của nó đều đã nát hết. Cửa kéo kim loại của siêu thị vật liệu xây dựng bị người ta phá hủy, rèm plastic cũng bị mất. Thậm chí một nửa bức tường của siêu thị lớn bên cạnh cũng đã sụp xuống.

Trên mặt đường gần đó đâu đâu cũng có tạp vật, rác thải, xe cộ hỏng hóc.

Vài con tang thi đang đi qua đi lại, thấy có xe lại đây, từng còn từng còn hưng phấn vô cùng chạy đến hướng mọi người.

“Sỉ sỉ sỉ” vài tiếng, mấy con tang thi cấp một tập thể đi đời, La Huân bọn họ không thèm nhìn mấy con tang thi này, Tiểu Hân Nhiên tiện tay điều khiển hạt cát bé sa hóa ra rất nhanh đã đào tinh hạch ra đưa cho Tống Linh Linh bên cạnh ——dị năng hệ nước của cô tuy rằng đã khai phá ra lực công kích nhưng vẫn chủ yếu phụ trách phương diện hậu cần như trước.

“… Ai nhớ chỗ nào bán bồn cầu không?” Liếc mắt nhìn vào trong siêu thị vật liệu xây dựng đen thùi lùi không có nửa điểm ánh sáng một cái, La Huân không quá chắc chắn hỏi mọi người.

Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, ngược lại là Chương Tố bỗng nhiên mở miệng: “Bình thường bồn cầu chức đều được bán ở tầng một đi?”

“Vậy thì vào xem xem.” Mọi người khóa kỹ xe —— Nghiêm Phi trực tiếp dùng kim loại bảo vệ cửa sổ xe, khóa kín ổ khóa xe. Hắn dùng một ít kim loại ngưng kết thành một tấm lưới chắn phía trước mọi người, mọi người bắt đầu chậm rãi đi vào trong kiến trúc đen thùi lùi.

Nơi này đại gia trước tới quá, không qua trước nơi bọn họ cần đến chủ yếu là phía sau kho. Bọn hắn bây giờ đến ít nhất trước tiên xác định nơi này có bán bồn cầu, mà hay là bọn hắn cần loại kia có tự động xả nước công năng mới có thể đi phía sau kho tìm tương ứng hàng hóa. Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, bọn họ nhọc nhằn khổ sở ra một lần căn cứ, cư song chính là vì mấy cái bồn cầu… Này muốn là nói ra, phỏng chừng có thể cười rơi người khác răng hàm đi.

“Rống ——”một tiếng, trên nóc nhà bỗng nhiên có một bóng đen đột nhiên lao xuống chỗ mọi người, sau hai tiếng “rầm rầm” vang lên, những người khác không nhúc nhích nhìn Từ Mân giết chết con tang thi đột nhiên nhào tới kia.

“Cấp hai.” Từ Mân vô cùng bình tĩnh nói cho mọi người cấp bậc của con tang thi, giống như cô chỉ vừa mới giẫm chết một con kiến cỡ lớn mà thôi.

Lấy tinh hạch xong mọi người tiếp tục thâm nhập sâu hơn, cộng thêm tỉ mỉ kiểm tra đồ vật còn thừa lại bên trong. Mỗi người bọn họ đều mang đèn pin năng lượng mặt trời hoặc nạp điện, lúc này tất cả đều mở ra, cẩn thận phân rõ đồ vật bên trong đại sảnh.

Vận may cũng không tệ lắm, bởi vì sau tận thế các tiểu đội vào thành tìm vật liệu đại thể sẽ áp dụng chính sách tam quang, cho nên thứ hữu dụng ở nơi này cơ bản đều đã bị người ta lấy sạch —— ai bảo nơi này cách căn cứ tương đối gần chứ?

Bọn họ chỉ là thoáng tìm tìm, liền phát hiện quầy hàng bán đồ dùng phòng tắm, phòng vệ sinh.

“Ông trời, bọn họ phá hết cả vách ngăn chỗ này rồi!”

“Sàn nhà cũng mất.”

“Hoàn hảo, vẫn còn bình chứa nước của bồn cầu!” Tất cả mọi người đều vây quanh quầy hàng mục tiêu, các quầy hàng trong đại sảnh này vốn dĩ đều dùng vách ngăn phân tách ra, bên trên đều treo hình ảnh những mặt hàng mà cửa hàng bán ra, còn treo cả hàng mẫu. Nhưng bây giờ vách ngăn cũng bị mất, thương phẩm vô dụng bị vứt đầy trên đất. Quầy hàng này có hai cái bồn cầu cũng bị rớt bể.

Bọn họ tìm một trận mới phân biệt được trong đó có hai cái bồn cầu là loại tự động toàn bộ, có thể phun nước. Tất nhiên nếu nơi này có hàng mẫu thì trong kho hàng nhất định sẽ có hàng sẵn! Ít nhất mỗi loại cũng phải có một cái chứ?

Một khi phán đoán ra kết quả này, mọi người lập tức kích động đi đến kho hàng.

Lee: Anh Nghiêm vui vẻ đi tìm bồn cầu để bảo vệ cúc hoa nhỏ của bảo bối nhà ổng… Ha~